Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Tô Lam thấy Phương Ngọc Hoan không biết xấu hổ chút nào, hơn nữa còn nói như thể cô ta với đứa bé này có quan hệ rất gần gũi vậy, khiến cô rất không thoải mái.

Vậy nên một lúc sau, Tô Lam bèn nói với mẹ Trần: “Mẹ Trần, sao còn chưa rót trà cho khách?”
“Vâng, là dì sơ sót.” Mẹ Trần nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống, xoay người đi pha trà.

Ý của Tô Lam rất rõ ràng, ở đây là biệt thự của Quan Triều Viễn, mà cô là bà chủ của ngôi biệt thự này, dù thế nào thì Phương Ngọc Hoan cô ta cũng chỉ là khách, đừng quá coi trọng bản thân, cô ta và đứa bé trong bụng cô chẳng có chút quan hệ nào.

Đương nhiên Phương Ngọc Hoan cũng hiểu ý trong lời nói của Tô Lam, ngước mắt nhìn quanh biệt thự một lượt, bỗng nhiên cười nói: “Biệt thự này kém xa so với căn ở ngoại thành thủ đô của Triều Viễn nhỉ, trước kia tôi và anh ấy đã từng đến đỏ nghỉ rất nhiều lần.”
Rõ ràng là Phương Ngọc Hoan đang khiêu khích, lúc này Tô Lam không thèm để ý cô ta, chỉ nhìn vào những bộ quần áo trẻ con đặt ở trên bàn trà kia, lạnh lùng nói: “Quần áo vật dụng của em bé tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, cảm ơn ý tốt của cô, cô vẫn nên cầm về đi!”
Nghe vậy, Phương Ngọc Hoan hơi do dự, sau đó bỗng nhiên cười nói: “Vậy à? Sớm biết như vậy thì tôi đã không mất công mang đến đây, dù sao sau này khi tôi chăm sóc em bé cũng có thể dùng đến những bộ quần áo này.”
Phương Ngọc Hoan khiến Tô Lam nhíu mày: “Cô có ý gì đây? Con của tôi cần cô chăm sóc chắc?”
“Cô vẫn chưa biết à? Triều Viễn không nói với cô sao?” Phương Ngọc Hoan giả vờ như ngạc nhiên hỏi.

“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Tô Lam sốt ruột hỏi.

Cô biết hôm nay Phương Ngọc Hoan đến chắc chắn là không có ý tốt, chỉ là không biết cô ta đang có ý đồ gì, đến sỉ nhục có một trận, có lẽ cũng không phải ý định ban đầu của cô ta, dù sao cũng không có tác dụng gì.

Một lúc sau, Phương Ngọc Hoan nói: “Nếu như Triều Viễn còn chưa nói với cô, vậy thì tôi nói cho cô biết cũng như nhau thôi.

Chờ sau khi cô sinh đứa trẻ ra, Triều Viễn sẽ ly hôn với cô, sau khi tôi và Triều Viễn kết hôn, đương nhiên tôi sẽ là mẹ của đứa trẻ này, tôi chăm sóc nó chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”
Nghe vậy, Tô Lâm nóng lòng đứng lên, chỉ vào Phương Ngọc Hoan phẫn nộ nói: “Cô đừng hòng cướp con của tôi đi!”
“Đây là quyết định của Triều Viễn, cô chịu cũng phải chịu, không chịu cũng phải chịu.” Phương Ngọc Hoan lấy Quan Triều Viễn ra dọa cô.

Tô Lam đầu còn giữ được tỉnh táo, tức giận nói: “Cô đừng lấy Quan Triều Viễn ra dọa tôi, cho dù tôi ly hôn với anh ta thì tôi cũng sẽ không đưa con cho anh ta.”
Phương Ngọc Hoan cũng chợt đứng lên, cười lạnh nói: “Tô Lam, không biết cô ngốc thật hay giả ngốc nữa, gia đình như nhà họ Quan sẽ để cho máu mủ của mình lưu lạc ở bên ngoài ư? Với thế lực của Triều Viễn, anh ấy sẽ để cô mang đứa bé đi chắc? Đừng có nằm mơ nữa! Biết điều thì bây giờ cô quỳ xuống xin tôi, có lẽ tôi thấy cô đáng thương, sau này khi tôi chăm sóc đứa bé còn có thể để cô gặp một hai lần cũng không chừng.

Nếu như có còn kêu to hét lớn với tôi như vậy, sau này cô đừng hòng được gặp con!”
Tô Lam thấy Phương Ngọc Hoan không biết xấu hổ chút nào, hơn nữa còn nói như thể cô ta với đứa bé này có quan hệ rất gần gũi vậy, khiến cô rất không thoải mái.

Vậy nên một lúc sau, Tô Lam bèn nói với mẹ Trần: “Mẹ Trần, sao còn chưa rót trà cho khách?”
“Vâng, là dì sơ sót.” Mẹ Trần nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống, xoay người đi pha trà.

Ý của Tô Lam rất rõ ràng, ở đây là biệt thự của Quan Triều Viễn, mà cô là bà chủ của ngôi biệt thự này, dù thế nào thì Phương Ngọc Hoan cô ta cũng chỉ là khách, đừng quá coi trọng bản thân, cô ta và đứa bé trong bụng cô chẳng có chút quan hệ nào.

Đương nhiên Phương Ngọc Hoan cũng hiểu ý trong lời nói của Tô Lam, ngước mắt nhìn quanh biệt thự một lượt, bỗng nhiên cười nói: “Biệt thự này kém xa so với căn ở ngoại thành thủ đô của Triều Viễn nhỉ, trước kia tôi và anh ấy đã từng đến đỏ nghỉ rất nhiều lần.”
Rõ ràng là Phương Ngọc Hoan đang khiêu khích, lúc này Tô Lam không thèm để ý cô ta, chỉ nhìn vào những bộ quần áo trẻ con đặt ở trên bàn trà kia, lạnh lùng nói: “Quần áo vật dụng của em bé tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, cảm ơn ý tốt của cô, cô vẫn nên cầm về đi!”
Nghe vậy, Phương Ngọc Hoan hơi do dự, sau đó bỗng nhiên cười nói: “Vậy à? Sớm biết như vậy thì tôi đã không mất công mang đến đây, dù sao sau này khi tôi chăm sóc em bé cũng có thể dùng đến những bộ quần áo này.”
Phương Ngọc Hoan khiến Tô Lam nhíu mày: “Cô có ý gì đây? Con của tôi cần cô chăm sóc chắc?”
“Cô vẫn chưa biết à? Triều Viễn không nói với cô sao?” Phương Ngọc Hoan giả vờ như ngạc nhiên hỏi.

“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Tô Lam sốt ruột hỏi.

Cô biết hôm nay Phương Ngọc Hoan đến chắc chắn là không có ý tốt, chỉ là không biết cô ta đang có ý đồ gì, đến sỉ nhục có một trận, có lẽ cũng không phải ý định ban đầu của cô ta, dù sao cũng không có tác dụng gì.

Một lúc sau, Phương Ngọc Hoan nói: “Nếu như Triều Viễn còn chưa nói với cô, vậy thì tôi nói cho cô biết cũng như nhau thôi.

Chờ sau khi cô sinh đứa trẻ ra, Triều Viễn sẽ ly hôn với cô, sau khi tôi và Triều Viễn kết hôn, đương nhiên tôi sẽ là mẹ của đứa trẻ này, tôi chăm sóc nó chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”
Nghe vậy, Tô Lâm nóng lòng đứng lên, chỉ vào Phương Ngọc Hoan phẫn nộ nói: “Cô đừng hòng cướp con của tôi đi!”
“Đây là quyết định của Triều Viễn, cô chịu cũng phải chịu, không chịu cũng phải chịu.” Phương Ngọc Hoan lấy Quan Triều Viễn ra dọa cô.

Tô Lam đầu còn giữ được tỉnh táo, tức giận nói: “Cô đừng lấy Quan Triều Viễn ra dọa tôi, cho dù tôi ly hôn với anh ta thì tôi cũng sẽ không đưa con cho anh ta.”
Phương Ngọc Hoan cũng chợt đứng lên, cười lạnh nói: “Tô Lam, không biết cô ngốc thật hay giả ngốc nữa, gia đình như nhà họ Quan sẽ để cho máu mủ của mình lưu lạc ở bên ngoài ư? Với thế lực của Triều Viễn, anh ấy sẽ để cô mang đứa bé đi chắc? Đừng có nằm mơ nữa! Biết điều thì bây giờ cô quỳ xuống xin tôi, có lẽ tôi thấy cô đáng thương, sau này khi tôi chăm sóc đứa bé còn có thể để cô gặp một hai lần cũng không chừng.

Nếu như có còn kêu to hét lớn với tôi như vậy, sau này cô đừng hòng được gặp con!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui