Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


“Vừa rồi không liên lạc được với anh, bác sĩ lại đang chờ ký tên, chẳng lẽ chờ anh đến mới ký tên à? Chuyện sinh con có thể chờ được không?” Giọng của Trịnh Hạo cũng cao lên.

“Được rồi, các anh đừng ồn ào nữa, bây giờ tình hình bệnh nhân nguy cấp, tôi đi ra ngoài là muốn hỏi chồng Tô Lam nếu có ngoài ý muốn, giữ lớn hay giữ nhỏ?” Bác sĩ nữ lớn tiếng nói.

Nghe vậy, Quan Triều Viễn và Trịnh Hạo Nhiên đều sửng sốt! Không ngờ tình hình sẽ nghiêm trọng như vậy.

Một lát sau, Quan Triều Viễn và Trịnh Hạo đều đồng thanh nói: “Giữ người lớn!”
“Nếu như ý kiến của các anh đã nhất trí, vậy thì cứ như vậy.

Bác sĩ liếc nhìn hai người bọn họ rồi xoay người quay lại phòng sinh.

Lúc này, Phương Ngọc Hoan và Lục Trang Đài trao đổi ánh mắt một cái.

Lục Trang Đài bèn đi tới trước mặt Trịnh Hạo, giọng điệu vô cùng cứng ngắc mà nói: “Cậu này, bất kể trước đây anh và Tô Lam có quan hệ thế nào, nhưng bây giờ con bé là vợ của con trai tôi, là người nhà họ Quan chúng tôi, mời cậu lập tức rời đi!”
“Tôi…” Đối mặt với truy hỏi như vậy, quả thật Trịnh Hạo không nói được câu nào.

“Đúng đó, trông anh cũng nho nhã, lại đến cướp cảm giác tồn tại với chồng người ta ở trước mặt mọi người, có phải là quá không biết liêm sỉ rồi không?” Phương Ngọc Hoan cũng bước lên nói khiêu khích Trịnh Hạo hai câu.

Trịnh Hạo bị ép đến hết cách, biết không thể tiếp tục ở lại đây, có điều trước khi đi vẫn cảnh cáo Quan Triều Viễn: “Nếu Tô Lam có chuyện bất trắc, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Dứt lời là quay người rời đi.

Sau khi Trịnh Hạo đi, Phương Ngọc Hoan bèn tiến lên giả vờ hỏi: “Triều Viễn, người đàn ông này là ai vậy? Có quan hệ gì với Tô Lam?”
“Chuyện này có liên quan gì tới cô không?” Đổi lại là lời nói lạnh nhạt của Quan Triều Viễn.

Vẻ mặt Phương Ngọc Hoan đầy tủi thân, Lục Trang Đài nói đỡ cho Phương Ngọc Hoan: “Ngọc Hoan cũng chỉ là có lòng tốt, con đừng giận dữ như vậy!”
Ánh mắt Quan Triều Viễn dừng ở trên người mẹ Trần, mẹ Trần lập tức cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Một lát sau, Quan Triều Viễn bèn bước lên hỏi: “Mẹ Trần, tại sao Trịnh Hạo lại tới đây?”
“Chuyện này…” Mẹ Trần lắp bắp nói không nên lời.

“Nói đi!” Quan Triều Viễn không nhịn được mà quát.

“Cậu chủ hỏi bà thì bà cứ ăn ngay nói thật đi!” Lục Trang Đài nhìn mẹ Trần chằm chằm nói.

Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Lục Trang Đài, mẹ Trần vội vàng nói: “Là… là mợ chủ cho tôi một số điện thoại bảo tôi báo cho Trịnh Hạo tới, tôi lại không biết dùng điện thoại nên bèn nhờ một y tá gọi hộ.”
“Vừa rồi không liên lạc được với anh, bác sĩ lại đang chờ ký tên, chẳng lẽ chờ anh đến mới ký tên à? Chuyện sinh con có thể chờ được không?” Giọng của Trịnh Hạo cũng cao lên.

“Được rồi, các anh đừng ồn ào nữa, bây giờ tình hình bệnh nhân nguy cấp, tôi đi ra ngoài là muốn hỏi chồng Tô Lam nếu có ngoài ý muốn, giữ lớn hay giữ nhỏ?” Bác sĩ nữ lớn tiếng nói.

Nghe vậy, Quan Triều Viễn và Trịnh Hạo Nhiên đều sửng sốt! Không ngờ tình hình sẽ nghiêm trọng như vậy.

Một lát sau, Quan Triều Viễn và Trịnh Hạo đều đồng thanh nói: “Giữ người lớn!”
“Nếu như ý kiến của các anh đã nhất trí, vậy thì cứ như vậy.

Bác sĩ liếc nhìn hai người bọn họ rồi xoay người quay lại phòng sinh.

Lúc này, Phương Ngọc Hoan và Lục Trang Đài trao đổi ánh mắt một cái.

Lục Trang Đài bèn đi tới trước mặt Trịnh Hạo, giọng điệu vô cùng cứng ngắc mà nói: “Cậu này, bất kể trước đây anh và Tô Lam có quan hệ thế nào, nhưng bây giờ con bé là vợ của con trai tôi, là người nhà họ Quan chúng tôi, mời cậu lập tức rời đi!”
“Tôi…” Đối mặt với truy hỏi như vậy, quả thật Trịnh Hạo không nói được câu nào.

“Đúng đó, trông anh cũng nho nhã, lại đến cướp cảm giác tồn tại với chồng người ta ở trước mặt mọi người, có phải là quá không biết liêm sỉ rồi không?” Phương Ngọc Hoan cũng bước lên nói khiêu khích Trịnh Hạo hai câu.

Trịnh Hạo bị ép đến hết cách, biết không thể tiếp tục ở lại đây, có điều trước khi đi vẫn cảnh cáo Quan Triều Viễn: “Nếu Tô Lam có chuyện bất trắc, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Dứt lời là quay người rời đi.

Sau khi Trịnh Hạo đi, Phương Ngọc Hoan bèn tiến lên giả vờ hỏi: “Triều Viễn, người đàn ông này là ai vậy? Có quan hệ gì với Tô Lam?”
“Chuyện này có liên quan gì tới cô không?” Đổi lại là lời nói lạnh nhạt của Quan Triều Viễn.

Vẻ mặt Phương Ngọc Hoan đầy tủi thân, Lục Trang Đài nói đỡ cho Phương Ngọc Hoan: “Ngọc Hoan cũng chỉ là có lòng tốt, con đừng giận dữ như vậy!”
Ánh mắt Quan Triều Viễn dừng ở trên người mẹ Trần, mẹ Trần lập tức cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Một lát sau, Quan Triều Viễn bèn bước lên hỏi: “Mẹ Trần, tại sao Trịnh Hạo lại tới đây?”
“Chuyện này…” Mẹ Trần lắp bắp nói không nên lời.

“Nói đi!” Quan Triều Viễn không nhịn được mà quát.

“Cậu chủ hỏi bà thì bà cứ ăn ngay nói thật đi!” Lục Trang Đài nhìn mẹ Trần chằm chằm nói.

Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Lục Trang Đài, mẹ Trần vội vàng nói: “Là… là mợ chủ cho tôi một số điện thoại bảo tôi báo cho Trịnh Hạo tới, tôi lại không biết dùng điện thoại nên bèn nhờ một y tá gọi hộ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui