Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chương 1463
Tô Nhược Diệu nghênh ngang đi về phía Tô Lam, Quan Triều Viễn vội vàng đứng trước mặt Tô Lam.

Nhìn thấy Quan Triều Viễn, Tô Nhược Diệu lập tức cúi đầu khom lưng, “Anh rể!”
“Chờ đã, đừng có gọi linh tinh.


“Sao cậu lại ở đây?” Tô Lam chất vấn bằng vẻ mặt lạnh lùng.

“Chẳng phải em tới tìm chị sao? Hì hì …” Tô Nhược Diệu gãi phía sau đầu.

“Tìm tôi? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu không về thăm nhà mà tới tìm tôi làm gì?” Tô Lam chỉ cảm thấy cậu em cùng bố khác mẹ này của mình thật nực cười.

“Đương nhiên là em tới tìm chị rồi! Chỉ có chị mới có thể giúp chuyện trong nhà.

Hiện tại chị sống trong căn biệt thự lớn như vậy! Hẳn là rất giàu có nhỉ? Em nghe nói chị kết hôn với một người rất giàu có!”
Tô Nhược Diệu nở nụ cười nịnh nọt: “Em đang gặp chút khó khăn, cần một ít tiền để tiêu.

Chị nhìn mà xem, chị là chị gái, cũng không thể thấy chết mà không cứu đâu nhỉ?”
Vừa nói, Tô Nhược Diệu vừa vươn tay về phía Tô Lam.

“Tìm tôi để xin tiền? Tô Nhược Diệu, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu lại ôm hết số tiền cứu mạng cả nhà rồi bỏ chạy, bây giờ cậu đã quay về, chẳng nhưng không quan tâm đến gia đình mà còn đến tìm tôi để xin tiền, cậu có còn là con người không?”
“Đây chính là lỗi của chị! Em tới xin tiền chị là vì giúp gia đình, em không hề ôm tiền bỏ chạy, mà là mang tiền đi làm việc, nhưng kết quả là… không hoàn thành mà thôi, cũng đâu thể trách em được phải không?”
“Mang cái cớ cầm tiền làm việc của cậu đi lừa bố mẹ cậu đi, không lừa được tôi đâu.

Tôi khuyên cậu mau về nhà đi, cậu không còn nhỏ nữa, cũng nên trưởng thành rồi.

Đừng lúc nào cũng ăn uống chơi bời khiến hai người lớn trong nhà suốt ngày lo nghĩ vì cậu!”
Tô Lam càng nhìn Tô Nhược Diệu càng thấy ngứa mắt, “Đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi! Lần sau nhìn thấy cậu ta thì cứ đuổi thẳng đi, không cần tới báo cáo.


Mắt không thấy tâm không phiền.

“Tô Lam! Cô đối xử với em trai ruột của mình như vậy ư? Cô thật vô lương tâm? Nhà cô giàu có như vậy, xin cô chút tiền thì làm sao?”
Tô Nhược Diệu gân cổ gào lên.

“Nhà tôi rất giàu có, nhưng tôi thà dùng tiền để cứu chó mèo lang thang còn hơn là cho loại người như cậu!”
Sau khi nghe thấy Tô Lam nói, mấy bảo vệ cũng không khách sáo chú nào.

Tô Lam không khỏi thở dài và lắc đầu, “Sao ai cũng như vậy.


“Không cần phải thương hại loại người này, tự tạo nghiệp thì không thể sống.

” Quan Triều Viễn ôm bả vai Tô Lam, hai người cùng đi lên lầu.

“Đúng rồi, mấy hôm nay em muốn đi dạo phố, muốn mua mấy bộ đồ cho bé cưng.


“Mấy ngày nay anh bận rồi có thể sẽ không đi cùng em được.


“Không cần anh đi cùng đâu, anh cứ bận việc của anh đi.


“Vậy em dẫn theo mấy người nữa, cẩn thận một chút.


Tô Nhược Diệu lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người.

“Có đi hay không? Nếu không đi thì chúng tôi sẽ ném cậu ra ngoài!” Bảo vệ quát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui