“Tôi biết rồi.” Quan Triều Viễn không muốn để ý đến cô ta, ngay khi nói xong anh quay mặt sang một bên.
Phương Ngọc Hoan cẩn thận đi từng bước một.
Chỉ còn lại mẹ Trần và Quan Triều Viễn trong hành lang lạnh lẽo.
Đôi mắt của Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm mẹ Trần, khiến mẹ Trần càng thấy nơm nớp lo sợ.
“Có phải cô ấy vẫn luôn liên lạc với Trịnh Hạo đó không?” Một lúc lâu sau, cuối cùng Quan Triều Viễn hỏi điều mà anh luôn nghi ngờ.
“Dì… dì không biết” Mẹ Trần nói một cách không mạch lạc.
“Dì vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, lẽ nào không biết sao?” Dường như lúc này ánh mắt của Quan Triều Viễn có thể ăn thịt người.
Mẹ Trần cúi đầu tránh ánh mắt của anh cẩn thận nói: “Nhất định không phải mấy tháng này, lúc trước gì cũng không biết, nhưng mà khi cô ấy không có ở trong nhà, dị thường xuyên nhìn thấy mợ chủ trốn ở trên sân thượng … gọi điện thoại.”
Những lời này làm cho mặt Quan Triều Viễn trở nên méo mó, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nghe một tiếng “rắc”, khiến mẹ Trần đang đứng ở góc tường sợ đến mức đôi vai run lẩy bẩy.
Trên giường sinh, Tô Lam hít thở, hai mắt mờ mịt nhìn các bác sĩ và y tá đi qua đi qua lại, cô vẫn có chút tỉnh táo, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho con mình được sinh ra an toàn!
Tô Lam cảm giác mình đã ngủ rất lâu, một hồi lâu, toàn thân mệt mỏi.
Cố gắng di chuyển, cảm thấy không còn chút sức lực nào, đột nhiên một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được xuất hiện trong cô mãi cho đến khi cô mở ra đôi mắt ngái ngủ.
“Mợ chủ, cháu tỉnh rồi?”
Giọng nói của mẹ Trần vọng vào tai cô, Tô Lam nhìn rõ ràng khuôn mặt của mẹ Trần, sau đó tất cả những gì đập vào mắt cô là một màu trắng.
Tường trắng, trần nhà trắng, chăn ga gối đệm trắng, chẳng trách tay cô đau, hóa ra cô vẫn đang được truyền nước.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng đen đứng trước cửa sổ, bóng dáng đó không thể quen thuộc hơn, chính là Quan Triều Viễn.
Nhìn thấy anh, trái tim Tô Lam thắt lại.
Nghe thấy mẹ Trần lên tiếng, Quan Triều Viễn chậm rãi quay người lại, nhìn Tô Lam đang nằm trên giường bệnh với ánh mắt lạnh lùng.
Tô Lam không có tâm trạng để ý tới ánh mắt anh, trong đầu cô lập tức nhớ tới bé con, cô vươn tay sờ bụng mình, nơi nhô cao đó đã biến mất.
“Con tôi, đứa bé thế nào rồi?” Cô sợ hãi kêu lên.
“Tôi biết rồi.” Quan Triều Viễn không muốn để ý đến cô ta, ngay khi nói xong anh quay mặt sang một bên.
Phương Ngọc Hoan cẩn thận đi từng bước một.
Chỉ còn lại mẹ Trần và Quan Triều Viễn trong hành lang lạnh lẽo.
Đôi mắt của Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm mẹ Trần, khiến mẹ Trần càng thấy nơm nớp lo sợ.
“Có phải cô ấy vẫn luôn liên lạc với Trịnh Hạo đó không?” Một lúc lâu sau, cuối cùng Quan Triều Viễn hỏi điều mà anh luôn nghi ngờ.
“Dì… dì không biết” Mẹ Trần nói một cách không mạch lạc.
“Dì vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, lẽ nào không biết sao?” Dường như lúc này ánh mắt của Quan Triều Viễn có thể ăn thịt người.
Mẹ Trần cúi đầu tránh ánh mắt của anh cẩn thận nói: “Nhất định không phải mấy tháng này, lúc trước gì cũng không biết, nhưng mà khi cô ấy không có ở trong nhà, dị thường xuyên nhìn thấy mợ chủ trốn ở trên sân thượng … gọi điện thoại.”
Những lời này làm cho mặt Quan Triều Viễn trở nên méo mó, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nghe một tiếng “rắc”, khiến mẹ Trần đang đứng ở góc tường sợ đến mức đôi vai run lẩy bẩy.
Trên giường sinh, Tô Lam hít thở, hai mắt mờ mịt nhìn các bác sĩ và y tá đi qua đi qua lại, cô vẫn có chút tỉnh táo, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho con mình được sinh ra an toàn!
Tô Lam cảm giác mình đã ngủ rất lâu, một hồi lâu, toàn thân mệt mỏi.
Cố gắng di chuyển, cảm thấy không còn chút sức lực nào, đột nhiên một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được xuất hiện trong cô mãi cho đến khi cô mở ra đôi mắt ngái ngủ.
“Mợ chủ, cháu tỉnh rồi?”
Giọng nói của mẹ Trần vọng vào tai cô, Tô Lam nhìn rõ ràng khuôn mặt của mẹ Trần, sau đó tất cả những gì đập vào mắt cô là một màu trắng.
Tường trắng, trần nhà trắng, chăn ga gối đệm trắng, chẳng trách tay cô đau, hóa ra cô vẫn đang được truyền nước.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng đen đứng trước cửa sổ, bóng dáng đó không thể quen thuộc hơn, chính là Quan Triều Viễn.
Nhìn thấy anh, trái tim Tô Lam thắt lại.
Nghe thấy mẹ Trần lên tiếng, Quan Triều Viễn chậm rãi quay người lại, nhìn Tô Lam đang nằm trên giường bệnh với ánh mắt lạnh lùng.
Tô Lam không có tâm trạng để ý tới ánh mắt anh, trong đầu cô lập tức nhớ tới bé con, cô vươn tay sờ bụng mình, nơi nhô cao đó đã biến mất.
“Con tôi, đứa bé thế nào rồi?” Cô sợ hãi kêu lên..