Mẹ Trần nhìn Quan Triều Viễn muốn nói nhưng lại thôi.
Thấy mẹ Trần không nói lời nào, lập tức Tô Lam quay sang hỏi Quan Triều Viễn: “Con của chúng ta đâu?”
Quan Triều Viễn tiến lên hai bước, trên mặt không chút biểu cảm trả lời: “Con sinh ra đã chết yểu rồi.”
Nghe vậy, đầu óc Tô Lam trở nên trống rỗng, trợn to hai mắt nhìn Quan Triều Viễn, hai giây sau cô lắc đầu như phát điện: “Không, không thể nào!”
“Mợ chủ, cháu bình tĩnh chút!” Mẹ Trần vội vàng đè Tô Lam đang muốn giãy giụa xuống giường.
Tô Lam sao có thể bình tĩnh được, cô mang thai bé con gần chín tháng, vậy mà bé con lại âm thầm rời bỏ cô, cô không thể chấp nhận được hiện thực này.
“Tôi muốn đi tìm con!” Tô Lam dùng hết sức rút bộ truyền dịch từ trong tay ra, nhất thời khiến cho máu bắn tung tóe, trên ga trải giường trắng như tuyết hiện lên vết máu.
Mặc dù thân thể của Tô Lam rất suy yếu nhưng nỗi đau mất con khiến cô điên cuồng, mẹ Trần cũng không thể giữ cô nổi.
Quan Triều Viễn thấy vậy, anh tiến lên ôm lấy vai Tô Lam, cau mày nói: “Con của cô … đã không còn nữa, cô còn làm chuyện vô dụng đó làm gì!”
“Không, không đúng, không đúng …”
Tô Lam tự lẩm bẩm, ngồi bất động trên giường bệnh.
“Mợ chủ …” Mẹ Trần ấn ngón tay lên mu bàn tay Tô Lam bởi vì việc rút ống truyền dịch trước đó, vết máu cũng đã nhiễm vào quần áo bệnh nhân trên người cô.
Nhìn thấy bộ dạng đau lòng gần chết của cô, Quan Triều Viễn lên tiếng: “Tôi sẽ gọi bác sĩ” Sau đó anh bước ra khỏi phòng.
Vào giờ phút này Tô Lam đã trở nên ngây ngốc, một hồi lâu sau cô mới òa khóc lên thảm thiết, con của cô mất rồi, không còn nữa!
Ngay sau đó, bác sĩ đến và tiêm cho Tô Lam một liều thuốc an thần, một lúc sau cô mới ngủ thiếp đi.
Ban đêm, căn phòng càng trở nên yên tĩnh hơn, thậm chí có thể nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài.
Quan Triều Viễn ngồi ở trước giường bệnh, anh nhíu mày nhìn Tô Lam đang ngủ trên giường, ánh mắt hiện vẻ vô cùng phức tạp, yêu thương xen lẫn thương hại, buồn bực nhưng cũng khổ đau.
“Mẹ Trần, dì trở về nghỉ ngơi đi” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam thật sâu, rồi nói với mẹ Trần.
“Cậu chủ, cậu về đi.” Mẹ Trần bất an nói.
“Sáng sớm mai dì đến thay cháu.”
Anh nói một câu rồi lại im lặng.
Mẹ Trần biết tính tình của Quan Triều Viễn nên cầm đồ rồi lui ra khỏi phòng.
Sau khi mẹ Trần đi, Quan Triều Viễn vươn tay nắm lấy tay của Tô Lam, anh cau mày lẩm bẩm: “Tại sao chưa bao giờ hiểu được lòng tôi?”
Mẹ Trần nhìn Quan Triều Viễn muốn nói nhưng lại thôi.
Thấy mẹ Trần không nói lời nào, lập tức Tô Lam quay sang hỏi Quan Triều Viễn: “Con của chúng ta đâu?”
Quan Triều Viễn tiến lên hai bước, trên mặt không chút biểu cảm trả lời: “Con sinh ra đã chết yểu rồi.”
Nghe vậy, đầu óc Tô Lam trở nên trống rỗng, trợn to hai mắt nhìn Quan Triều Viễn, hai giây sau cô lắc đầu như phát điện: “Không, không thể nào!”
“Mợ chủ, cháu bình tĩnh chút!” Mẹ Trần vội vàng đè Tô Lam đang muốn giãy giụa xuống giường.
Tô Lam sao có thể bình tĩnh được, cô mang thai bé con gần chín tháng, vậy mà bé con lại âm thầm rời bỏ cô, cô không thể chấp nhận được hiện thực này.
“Tôi muốn đi tìm con!” Tô Lam dùng hết sức rút bộ truyền dịch từ trong tay ra, nhất thời khiến cho máu bắn tung tóe, trên ga trải giường trắng như tuyết hiện lên vết máu.
Mặc dù thân thể của Tô Lam rất suy yếu nhưng nỗi đau mất con khiến cô điên cuồng, mẹ Trần cũng không thể giữ cô nổi.
Quan Triều Viễn thấy vậy, anh tiến lên ôm lấy vai Tô Lam, cau mày nói: “Con của cô … đã không còn nữa, cô còn làm chuyện vô dụng đó làm gì!”
“Không, không đúng, không đúng …”
Tô Lam tự lẩm bẩm, ngồi bất động trên giường bệnh.
“Mợ chủ …” Mẹ Trần ấn ngón tay lên mu bàn tay Tô Lam bởi vì việc rút ống truyền dịch trước đó, vết máu cũng đã nhiễm vào quần áo bệnh nhân trên người cô.
Nhìn thấy bộ dạng đau lòng gần chết của cô, Quan Triều Viễn lên tiếng: “Tôi sẽ gọi bác sĩ” Sau đó anh bước ra khỏi phòng.
Vào giờ phút này Tô Lam đã trở nên ngây ngốc, một hồi lâu sau cô mới òa khóc lên thảm thiết, con của cô mất rồi, không còn nữa!
Ngay sau đó, bác sĩ đến và tiêm cho Tô Lam một liều thuốc an thần, một lúc sau cô mới ngủ thiếp đi.
Ban đêm, căn phòng càng trở nên yên tĩnh hơn, thậm chí có thể nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài.
Quan Triều Viễn ngồi ở trước giường bệnh, anh nhíu mày nhìn Tô Lam đang ngủ trên giường, ánh mắt hiện vẻ vô cùng phức tạp, yêu thương xen lẫn thương hại, buồn bực nhưng cũng khổ đau.
“Mẹ Trần, dì trở về nghỉ ngơi đi” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam thật sâu, rồi nói với mẹ Trần.
“Cậu chủ, cậu về đi.” Mẹ Trần bất an nói.
“Sáng sớm mai dì đến thay cháu.”
Anh nói một câu rồi lại im lặng.
Mẹ Trần biết tính tình của Quan Triều Viễn nên cầm đồ rồi lui ra khỏi phòng.
Sau khi mẹ Trần đi, Quan Triều Viễn vươn tay nắm lấy tay của Tô Lam, anh cau mày lẩm bẩm: “Tại sao chưa bao giờ hiểu được lòng tôi?”.