Quan Triều Viễn thông báo với Sở Thanh Diên và Tô Yên, hai mẹ con họ vội vàng đến bệnh viện ngay, có sự chăm sóc của người thân, Tô Lam cảm thấy đã khá hơn nhiều, ít nhất tâm trạng sẽ không còn xúc động nữa, nhưng cô vẫn ít nói, vô cùng sầu não.
Chẳng mấy đã qua bảy ngày ở trong bệnh viện, cũng đã đến ngày xuất viện.
Mẹ Trần thu dọn xong xuôi với túi lớn nhỏ, Kiều Tâm gọt táo cho Tô Lam ăn.
“Cám ơn” Tô Lam cầm lấy quả táo, gặm không nổi một miếng.
Thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, Kiều Tâm cau mày hỏi: “Sao Quan Triều Viễn không tới đón cậu xuất viện?”
“Có thể anh ấy đang bận.” Khuôn mặt tái nhợt của Tô Lam nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Dù bận thế nào cũng phải đến đưa cậu về nhà chứ.
Cậu ở bệnh viện là vì sinh con cho anh ấy đấy.” Kiều Tâm bất mãn nói.
Tô Lam không trả lời, quay sang mẹ Trần nói: “Mẹ Trần, dù cầm theo đồ đạc rồi bắt taxi đi trước đi.
Kiều Tâm sẽ đưa cháu về.”
“Vậy thì nhờ cậy vào cô Kiều rồi.” Mẹ Trần cười với Kiều Tâm, sau đó bà ấy nhấc đồ đạc rời đi trước.
“Quan Triều Viễn này thật quá vô tình mà? Dù sao bây giờ cậu vẫn là vợ danh chính ngôn thuận của anh ta!” Kiều Tâm càng không kiêng dè gì ồn ào hơn sau khi mẹ Trần rời đi.
“Cậu nói ít chút đi.
Hôm nay tớ không muốn để mẹ đến đây vì không muốn mẹ nhìn thấy và lo lắng cho tớ.
Tớ và Quan Triều Viễn
bên nhau chỉ vì đứa con.
Bây giờ đứa bé đã mất, tớ và anh ta càng không còn liên quan gì đến nhau nữa” Tuy Tô Lam nói có vẻ hờ hững, nhưng thật ra trong lòng cô rất vướng bận.
Phải, mối quan hệ duy nhất giữa cô và anh không còn nữa thì anh sẽ đệ đơn ly hôn ngay lập tức đúng không? Người yêu xinh đẹp kia của anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh một cách thiếu kiên nhẫn.
Kiều Tâm biết lời này của Tô Lam là thật, quả đúng như vậy, cô ấy chỉ có thể nhẫn nhịn cơn giận này, vỗ bả vai Tô Lam an ủi: “Cậu nhận ra như vậy là điều tốt.
Hiện tại cậu không nên nghĩ gì nữa.
Điều quan trọng nhất là chăm sóc cho cơ thể của cậu thật tốt.
Cậu có biết cơ thể tốt chính là tiền vốn làm cách mạng không?”
“Đương nhiên tớ biết” Tô Lam gật đầu.
Kiều Tâm đỡ Tô Lam ra khỏi cửa phòng bệnh, khi cô sắp rời khỏi tòa nhà của khoa điều trị nội trú, Kiều Tâm quấn một chiếc khăn quàng cổ dày lên đầu Tô Lam, rồi lại khoác kín người có bằng chiếc áo bành-tô mới bằng lòng để cô đi ra ngoài.
Quan Triều Viễn thông báo với Sở Thanh Diên và Tô Yên, hai mẹ con họ vội vàng đến bệnh viện ngay, có sự chăm sóc của người thân, Tô Lam cảm thấy đã khá hơn nhiều, ít nhất tâm trạng sẽ không còn xúc động nữa, nhưng cô vẫn ít nói, vô cùng sầu não.
Chẳng mấy đã qua bảy ngày ở trong bệnh viện, cũng đã đến ngày xuất viện.
Mẹ Trần thu dọn xong xuôi với túi lớn nhỏ, Kiều Tâm gọt táo cho Tô Lam ăn.
“Cám ơn” Tô Lam cầm lấy quả táo, gặm không nổi một miếng.
Thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, Kiều Tâm cau mày hỏi: “Sao Quan Triều Viễn không tới đón cậu xuất viện?”
“Có thể anh ấy đang bận.” Khuôn mặt tái nhợt của Tô Lam nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Dù bận thế nào cũng phải đến đưa cậu về nhà chứ.
Cậu ở bệnh viện là vì sinh con cho anh ấy đấy.” Kiều Tâm bất mãn nói.
Tô Lam không trả lời, quay sang mẹ Trần nói: “Mẹ Trần, dù cầm theo đồ đạc rồi bắt taxi đi trước đi.
Kiều Tâm sẽ đưa cháu về.”
“Vậy thì nhờ cậy vào cô Kiều rồi.” Mẹ Trần cười với Kiều Tâm, sau đó bà ấy nhấc đồ đạc rời đi trước.
“Quan Triều Viễn này thật quá vô tình mà? Dù sao bây giờ cậu vẫn là vợ danh chính ngôn thuận của anh ta!” Kiều Tâm càng không kiêng dè gì ồn ào hơn sau khi mẹ Trần rời đi.
“Cậu nói ít chút đi.
Hôm nay tớ không muốn để mẹ đến đây vì không muốn mẹ nhìn thấy và lo lắng cho tớ.
Tớ và Quan Triều Viễn
bên nhau chỉ vì đứa con.
Bây giờ đứa bé đã mất, tớ và anh ta càng không còn liên quan gì đến nhau nữa” Tuy Tô Lam nói có vẻ hờ hững, nhưng thật ra trong lòng cô rất vướng bận.
Phải, mối quan hệ duy nhất giữa cô và anh không còn nữa thì anh sẽ đệ đơn ly hôn ngay lập tức đúng không? Người yêu xinh đẹp kia của anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh một cách thiếu kiên nhẫn.
Kiều Tâm biết lời này của Tô Lam là thật, quả đúng như vậy, cô ấy chỉ có thể nhẫn nhịn cơn giận này, vỗ bả vai Tô Lam an ủi: “Cậu nhận ra như vậy là điều tốt.
Hiện tại cậu không nên nghĩ gì nữa.
Điều quan trọng nhất là chăm sóc cho cơ thể của cậu thật tốt.
Cậu có biết cơ thể tốt chính là tiền vốn làm cách mạng không?”
“Đương nhiên tớ biết” Tô Lam gật đầu.
Kiều Tâm đỡ Tô Lam ra khỏi cửa phòng bệnh, khi cô sắp rời khỏi tòa nhà của khoa điều trị nội trú, Kiều Tâm quấn một chiếc khăn quàng cổ dày lên đầu Tô Lam, rồi lại khoác kín người có bằng chiếc áo bành-tô mới bằng lòng để cô đi ra ngoài..