Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


“Dựa vào đâu à? Chỉ dựa vào cô là kẻ thứ ba, không biết xấu hổ đi dụ dỗ người đàn ông của người khác mà cần lý do sao? Thế giới này thật sự càng ngày càng kỳ cục, làm kẻ thứ ba mà còn có thể ra oai!” Giọng nói của Kiều Tâm rất lớn, khiến cho nhiều người ra vào đều nhìn qua đây.

Phương Ngọc Hoan có chút ngượng ngùng, cãi lại: “Tôi không phải là kẻ thứ ba! Tôi và Triều Viễn gặp nhau rồi yêu nhau trước.

Hồi chúng tôi yêu nhau, còn không biết cô ấy ở nơi đâu nữa!”
Kiều Tâm lạnh lùng cười nói rằng: “Ai mà không có mấy lần yêu đương, như cô nói, chẳng lẽ cả thế giới này bạn gái cũ đều có thể đến phá hoại gia đình người khác à?”
“Cô…” Phương Ngọc Hoan vốn là người giỏi ăn nói, nhưng khi gặp thùng thuốc súng nóng nảy Kiều Tâm này thì trở nên vô dụng như không có đất dụng võ, cô ta nghẹn ngào không nói nên lời.
Sau đó Kiều Tâm bóp eo cô ta vừa đi vừa quát lớn: “Mọi người vào xem, đây là kẻ thứ ba vô liêm sỉ nhất Giang Châu năm nay.

Cô ta dụ dỗ đàn ông nhà người ta rồi phá hoại gia đình họ, chưa kể vợ người ta mới sinh vừa được xuất viện, vậy mà cô ta đến đây mắng chửi, còn có đạo lý không chứ? Thực sự là hiếp người quá đáng mà!”
Nhất thời, rất nhiều người tụ tập ở đây, đặc biệt có ba cô sáu bà nhìn Phương Ngọc Hoan với vẻ khinh thường rồi chỉ chỉ trỏ trở về phía cô ta.

Phương Ngọc Hoan sờ mặt mình, thấy nhiều người chỉ trích như vậy, cô ta không chịu nổi muốn quay đầu bỏ đi.

Lúc này, hai người đàn ông mặc áo khoác đen bước đến bậc thang.

Đột nhiên Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn, cô không khỏi sững sờ.
Trong bảy ngày cô ở bệnh viện, anh chỉ đến sau khi cô tỉnh lại rồi sau đó cô không gặp lại anh nữa.

Cô không ngờ hôm nay anh đến đón cô xuất viện, anh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, đặc biệt chiếc áo khoác len Cashmere đen càng khiến anh nổi bật hơn giữa đám đông.

Nhìn thấy Quan Triều Viễn đi tới, Phương Ngọc Hoan lập tức chạy đến khoác tay anh, dáng vẻ oan ức nói: “Triều Viễn, anh tới rồi, mau xem em bị bọn họ đánh này!”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Phương Ngọc Hoan có năm dấu tay, Quan Triều Viễn cau mày đẩy cô ta ra không chút lưu luyến.

“Cô đến đây làm gì?” Giọng nói của Quan Triều Viễn mang theo một chút trách cứ.

“Em em nghe nói hôm nay Tô Lam xuất viện nên đến gặp cô ấy, ai mà biết được… Bọn họ vốn không nhận lòng tốt của em, còn đánh em.”
Sau khi nói đến đây, Phương Ngọc Hoan đã khóc như mưa.
“Dựa vào đâu à? Chỉ dựa vào cô là kẻ thứ ba, không biết xấu hổ đi dụ dỗ người đàn ông của người khác mà cần lý do sao? Thế giới này thật sự càng ngày càng kỳ cục, làm kẻ thứ ba mà còn có thể ra oai!” Giọng nói của Kiều Tâm rất lớn, khiến cho nhiều người ra vào đều nhìn qua đây.

Phương Ngọc Hoan có chút ngượng ngùng, cãi lại: “Tôi không phải là kẻ thứ ba! Tôi và Triều Viễn gặp nhau rồi yêu nhau trước.

Hồi chúng tôi yêu nhau, còn không biết cô ấy ở nơi đâu nữa!”
Kiều Tâm lạnh lùng cười nói rằng: “Ai mà không có mấy lần yêu đương, như cô nói, chẳng lẽ cả thế giới này bạn gái cũ đều có thể đến phá hoại gia đình người khác à?”
“Cô…” Phương Ngọc Hoan vốn là người giỏi ăn nói, nhưng khi gặp thùng thuốc súng nóng nảy Kiều Tâm này thì trở nên vô dụng như không có đất dụng võ, cô ta nghẹn ngào không nói nên lời.
Sau đó Kiều Tâm bóp eo cô ta vừa đi vừa quát lớn: “Mọi người vào xem, đây là kẻ thứ ba vô liêm sỉ nhất Giang Châu năm nay.

Cô ta dụ dỗ đàn ông nhà người ta rồi phá hoại gia đình họ, chưa kể vợ người ta mới sinh vừa được xuất viện, vậy mà cô ta đến đây mắng chửi, còn có đạo lý không chứ? Thực sự là hiếp người quá đáng mà!”
Nhất thời, rất nhiều người tụ tập ở đây, đặc biệt có ba cô sáu bà nhìn Phương Ngọc Hoan với vẻ khinh thường rồi chỉ chỉ trỏ trở về phía cô ta.

Phương Ngọc Hoan sờ mặt mình, thấy nhiều người chỉ trích như vậy, cô ta không chịu nổi muốn quay đầu bỏ đi.

Lúc này, hai người đàn ông mặc áo khoác đen bước đến bậc thang.

Đột nhiên Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn, cô không khỏi sững sờ.
Trong bảy ngày cô ở bệnh viện, anh chỉ đến sau khi cô tỉnh lại rồi sau đó cô không gặp lại anh nữa.

Cô không ngờ hôm nay anh đến đón cô xuất viện, anh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, đặc biệt chiếc áo khoác len Cashmere đen càng khiến anh nổi bật hơn giữa đám đông.

Nhìn thấy Quan Triều Viễn đi tới, Phương Ngọc Hoan lập tức chạy đến khoác tay anh, dáng vẻ oan ức nói: “Triều Viễn, anh tới rồi, mau xem em bị bọn họ đánh này!”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Phương Ngọc Hoan có năm dấu tay, Quan Triều Viễn cau mày đẩy cô ta ra không chút lưu luyến.

“Cô đến đây làm gì?” Giọng nói của Quan Triều Viễn mang theo một chút trách cứ.

“Em em nghe nói hôm nay Tô Lam xuất viện nên đến gặp cô ấy, ai mà biết được… Bọn họ vốn không nhận lòng tốt của em, còn đánh em.”
Sau khi nói đến đây, Phương Ngọc Hoan đã khóc như mưa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui