Chương 1580
Tô Lam không khỏi cảm thấy xấu hổ, không ngờ Giản Ngọc lại có thể làm ra chuyện như vậy, cô thật sự không nhận ra đấy.
“Sau đó tôi bắt đầu dậy thì, bởi vì trước đó ăn uống không tốt nên tôi bị thiếu dinh dưỡng, do đó dậy thì khá muộn.
Vẫn là đại ca dẫn tôi đi mua đồ lót, khi đó mỗi bộ đồ lót của tôi đều là do đại ca chọn giúp.”
Lý Như Kiều cố tình nói lời này một cách rất mập mờ, cô ta muốn dùng điều này để thăm dò phản ứng của Tô Lam.
“Vậy xem ra hai người thật sự rất thân thiết!” Tô Lam còn có thể nói gì được nữa.
“Đó là điều đương nhiên rồi! Tôi thân thiết với đại ca nhất, hồi đó tôi nằm mơ, còn lén lút chạy tới phòng đại ca và ngủ cùng anh ấy!”
Tô Lam liên tục gật đầu, cô thấy cô gái này có vẻ rất thích Giản Ngọc, nhưng không biết Giản Ngọc có thái độ gì với cô ta.
Lý Như Kiều trông thấy Tô Lam vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh thì trong lòng rất bực bội, cô ta đã nói mập mờ như vậy rồi mà sao người phụ nữ này vẫn không có phản ứng gì?
“Cô Lý, tôi có thể thấy quan hệ của hai người quả thực rất thân thiết.
Không còn sớm nữa rồi, để tôi đi dặn nhà bếp làm bữa tối, cô muốn ăn gì không? Tôi nhất định sẽ dặn họ làm.”
“Tôi không cần, đại ca tôi thích ăn gì thì tôi thích ăn cái đó, khẩu vị của tôi và anh ấy giống nhau.”
“Vậy được, cô nghỉ ngơi chút đi, tôi đi chuẩn bị.” Tô Lam nói xong thì đi ra khỏi phòng Lý Như Kiều!
Mãi cho đến bữa tối mà Giản Ngọc vẫn chưa về, vì vậy Tô Lam mời Lý Như Kiều ăn tối trước.
Hai người vừa mới ngồi xuống thì nghe thấy tiếng người giúp việc ở bên ngoài nói: “Anh Giản, anh đã về rồi, mợ chủ đang ăn tối, anh cũng ăn cùng chứ?”
“Quả thật tôi cũng hơi đói.” Giản Ngọc nói xong thì đi thẳng về phía phòng ăn.
Anh ta vừa đi tới cửa phòng ăn thì nhìn thấy Lý Như Kiều đang ngồi ở trong đó, Giản Ngọc phát hoảng!
“Sao cô lại ở đây?”
“Em… em… chuyện đó…” Lý Như Kiều sợ hãi đứng dậy, nhất thời không thể trả lời được.
“Cô Lý tới đây tìm anh, anh ngồi xuống cùng ăn đi, hôm nay đích thân em vào bếp nấu mấy món đấy.”
Bởi vì có Tô Lam ở đây nên Giản Ngọc cũng không tiện nói gì, anh ta đành phải miễn cưỡng ngồi xuống.
Lý Như Kiều thầm nghĩ cơ hội của mình đã đến, nếu cô ta vẫn tỏ ra thân mật với Giản Ngọc ngay trước mặt Tô Lam, cô ta không tin Tô Lam sẽ không nổi giận!
“Đại ca, mau ăn đi!” Lý Như Kiều nói xong thì gắp một miếng thịt ba chỉ cho Giản Ngọc.
Giản Ngọc ngước mắt lên nhìn Lý Như Kiều, cô ta đang liếc nhìn Tô Lam bằng ánh mắt đắc chí.
“Đại ca của chúng tôi thích ăn thịt ba chỉ nhất.” Lý Như Kiều vẫn không quên nói một câu với Tô Lam.
Giản Ngọc lập tức hiểu rõ, Lý Như Kiều đang coi Tô Lam là đối thủ tưởng tượng, có lẽ cô ta đã hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Tô Lam.
Như vậy thì dễ xử lý hơn rồi.
Giản Ngọc lập tức gắp một miếng cá và bỏ vào bát của Tô Lam, “Tô Lam, ăn nhiều cá một chút, giàu protein.”
Lý Như Kiều và Tô Lam cùng sững sờ.
Tô Lam kinh ngạc nhìn Giản Ngọc, Giản Ngọc đá vào chân cô dưới gầm bàn.
“Hôm nay con trai có nghe lời không?” Giản Ngọc nở nụ cười với Tô Lam.
“Nghịch ngợm lắm, chắc là nhớ bố rồi.” Tô Lam đành phải tiếp lời.
Chương 1581
“Vậy lát nữa anh chơi với nó.”
Lý Như Kiều vô cùng phẫn nộ, quả thực là phát điên lên!
Sau bữa tối, Giản Ngọc nói với Lý Như Kiều: “Ớt Nhỏ, cô cứ tự nhiên, tôi đi thăm con trai.”
Nói xong, anh ta kéo tay Tô Lam và đi thẳng lên lầu.
Lý Như Kiều càng tức giận tới mức giậm chân.
“Anh à, anh làm sao vậy? Con gái nhà người ta từ rất xa tới đây tìm anh, anh…”
Khiến Tô Lam không biết phải làm sao.
“Tô Lam, nếu em còn coi anh là anh trai của em thì nhất định phải giúp anh chuyện này.
Vừa hay mấy ngày nay Tiểu Viễn đi vắng, có lẽ cô ấy đã hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta, vậy thì để cô ấy hiểu lầm đến cùng.”
Đây là lần đầu tiên Tô Lam nhìn thấy Giản Ngọc bối rối như vậy.
“Tại sao lại khiến cô ấy hiểu lầm chúng ta? Em thấy hình như cô gái đó rất thích anh!”
“Ôi dào! Em cứ nghe lời anh đi!” Giản Ngọc buông tay Tô Lam ra và đi vào phòng trẻ con.
Tô Lam thầm thở dài, đến tám mươi phần trăm là người ta không thích cô gái này, loại chuyện như tình cảm là thứ không thể ép buộc.
Giản Ngọc đã nói như vậy rồi nên cô cũng đành phải đồng ý.
Lý Như Kiều đâu chịu cam lòng? Chẳng bao lâu sau cô ta đã đuổi theo tới đây.
“Tôi cũng rất thích trẻ con!” Lý Như Kiều cười híp mắt.
“Cô Lý, vậy khi nào cô rảnh thì tới đây chơi đi, đây là con trai tôi, tên là Tam Tam.” Tô Lam vui vẻ giới thiệu.
Ba người ở cùng trong một không gian nên càng lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Giản Ngọc chơi đồ chơi cùng Tam Tam như thể một người bố tốt vậy, cũng may là Giản Ngọc vẫn luôn rất tốt với cháu trai mình nên không để lộ chút sơ hở nào.
Nhưng Tô Lam cũng hơi xấu hổ, cô cảm thấy mất tự nhiên khi bị kẹp vào giữa hai người này.
“Không còn sớm nữa, em yêu, chúng ta về phòng ngủ thôi, hôm nay cứ để người giúp việc sẽ chăm sóc con trai đi, anh cũng không muốn để thằng bé quấy rầy thế giới hai người của chúng ta.”
Bình thường Giản Ngọc đã nhiều lần nhìn thấy cảnh Quan Triều Viễn làm nũng và nổi giận, nên anh ta cũng đã học được.
“À, vâng, vậy em đi gọi người tới.”
Tô Lam giao Tam Tam cho người giúp việc, hai người nắm tay nhau về phòng ngủ.
Lý Như Kiều cảm thấy tuyệt vọng!
Về phòng ngủ của Tô Lam và Quan Triều Viễn, cuối cùng Giản Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh à, anh cần gì phải như vậy? Nếu anh không thích cô gái đó thì nói thẳng với cô ấy, chúng ta như vậy sớm muộn gì cũng bị bại lộ.”
Tô Lam thực sự không hiểu.
“Nếu như nói với cô ấy mà có tác dụng thì anh đã không cần phải trốn tránh cô ấy rồi!”
Giản Ngọc không suy nghĩ gì mà thốt nên lời thật lòng.
Lúc này Tô Lam mới biết, hóa ra lần trước Giản Ngọc đến đây cũng là vì trốn tránh cô gái này!
Chương 1582
Giản Ngọc lập tức hắng giọng, vẻ mặt có chút lo lắng, “Tô Lam, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nói xong, Giản Ngọc lập tức leo ra ngoài qua cửa sổ, anh ta tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài bằng cửa chính.
Tô Lam chậm rãi thở phào một hơi, đây là lần đầu tiên cô thấy Giản Ngọc căng thẳng như vậy, chẳng lẽ anh ta có ý gì đó với cô gái kia sao?
Lý Như Kiều cũng đang ủ rũ trong phòng của mình, cô ta lập tức gọi cho chiến tuyến của các anh em, mọi người bắt đầu gọi video nhóm.
“Đại ca thực sự rất tốt với người phụ nữ đó, lại còn gắp thức ăn cho cô ta! Quả thực sắp làm tôi tức chết!”
Lý Như Kiều kể lại đầu đuôi chuyện ngày hôm nay cho các anh em nghe.
“Vậy lẽ nào anh ấy thực sự rất yêu người phụ nữ này? Liệu chúng ta có nên phá đám họ không?” Khỉ nói.
“Nếu người phụ nữ này cũng rất yêu đại ca, vậy thì anh ấy đã không cần phải bảo anh ấy từ bỏ sự nghiệp của mình! Người phụ nữ này thật ích kỷ!”
“Người ta đã có con cả rồi, nếu cứ khăng khăng chia rẽ người ta thì có thật sự tốt không?”
“Vừa nhìn người phụ nữ này đã biết là người rất mưu mô, mê hoặc đại ca đến nỗi thần hồn điên đảo, tuyệt đối không thể để họ ở bên nhau!”
Về cơ bản, mọi người chia thành hai phe, một phe cho rằng Giản Ngọc và Tô Lam thật lòng thích nhau, hơn nữa hai người cũng đã có con, không nên cưỡng ép chia rẽ gia đình nhà người ta.
Một phe khác cho rằng Tô Lam chẳng phải người tốt lành gì, không nên để họ ở bên nhau.
Điều này cũng khiến Lý Như Kiều hoang mang.
“Mọi người đừng tranh cãi nữa, vậy tôi phải làm sao bây giờ? Người phụ nữ này còn muốn tôi làm phù dâu!”
“Ớt Nhỏ, hay là cô cứ ở đó nghe ngóng.
Nếu phát hiện đại ca và người phụ nữ đó thật sự yêu nhau thì vẫn nên rút lui đi, cũng đừng quấy rầy gia đình người ta nữa, cô cũng chấp nhận số phận đi.”
Cuối cùng Binh Binh kết thúc cuộc tranh cãi, mọi người tắt video.
Lý Như Kiều nằm trên giường, trong lòng rất khó chịu.
Từ khi được Giản Ngọc dẫn theo, cô ta chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ phải xa Giản Ngọc.
Nhìn thấy Giản Ngọc và một người phụ nữ khác thân thiết như vậy, Lý Như Kiều càng ghen tị đến nỗi sắp phát điên lên!
Cô ta không cam lòng, nhưng cũng không muốn Giản Ngọc khó chịu, dù sao thì hai người họ cũng đã có con và còn sắp kết hôn.
Ngày hôm sau, khi Lý Như Kiều xuất hiện trong phòng ăn với đôi mắt gấu trúc thì Giản Ngọc và Tô Lam đang ăn sáng ở đó.
Hai người họ còn mặc đồ đôi ở nhà!
Trông rất xứng đôi!
Hai người vừa cười nói vừa ăn sáng, như thể xung quanh không có ai vậy.
“Cô Lý đã dậy rồi, cùng ăn sáng đi.” Tô Lam mời.
Lý Như Kiều xấu hổ ngồi vào bàn ăn, hai người này còn anh anh em em.
“Em yêu, anh ăn xong rồi, anh đi trông con, em cứ ăn từ từ.” Giản Ngọc sờ đầu Tô Lam với vẻ cưng chiều, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Ánh mắt Lý Như Kiều vẫn luôn dõi theo anh ta, nhưng thậm chí anh ta còn không thèm liếc nhìn Lý Như Kiều.
Chương 1583
Ở trước mặt Giản Ngọc, cô ta như thể người vô hình vậy.
Trong mắt anh ấy chỉ có Tô Lam, hoàn toàn không có mình.
Tô Lam cảm thấy điều này quá tàn nhẫn đối với một cô gái, nhưng cô đã đồng ý với Giản Ngọc rằng sẽ diễn với anh ta.
“Cô Lý, cô không sao chứ?”
Lý Như Kiều mỉm cười và lắc đầu, “Tôi không sao.”
“Hôm nay tôi sẽ ra ngoài cùng anh ấy, trong hôn lễ có rất nhiều sự việc, thực sự rất phiền phức.
Cô cứ đi lại trong nhà đi, nếu cảm thấy buồn thì bảo lái xe chở cô ra ngoài đi dạo.”
“Được.” Lý Như Kiều không biết mình còn có thể nói gì.
Cả ngày Giản Ngọc và Tô Lam đều không ở nhà, Lý Như Kiều luôn cảm thấy mình rất dư thừa.
Trong ba ngày tiếp theo, Lý Như Kiều càng mở mang tầm hiểu biết hơn, Giản Ngọc luôn hờ hững thực ra lại là một người bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, có thể nói là anh ta chăm sóc Tô Lam rất chu đáo.
So với một chút quan tâm dành cho mình, thật sự là kém xa.
“Các anh em, tôi không chịu đựng nổi nữa, hôm nay chuẩn bị rút lui.
Quan hệ giữa đại ca và người phụ nữ đó rất tốt, chắc chắn họ sẽ rất hạnh phúc.”
Lý Như Kiều gửi WeChat cho các anh em.
Cô ta không để ý đến câu trả lời của mọi người, mà chỉ thu dọn đồ đạc và đi ra cửa.
Không từ biệt Tô Lam, lại càng không từ biệt Giản Ngọc, cô ta chỉ lặng lẽ đi ra ngoài một mình.
Giản Ngọc và Tô Lam đang đứng ở cửa sổ trên lầu, nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi.
“Anh à, em đột nhiên cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn.
Cô gái này thật sự rất đáng thương, thật ra em có thể cảm nhận được, anh có thể cân nhắc một chút.
Anh cảm thấy cô ấy không có trình độ học vấn, hơn nữa còn là trẻ mồ côi sao?”
Ánh mắt của Giản Ngọc rất thâm trầm, cứ nhìn theo bóng lưng của Lý Như Kiều.
“Cô ấy sẽ trưởng thành, như vậy cũng tốt cho cô ấy.”
Giản Ngọc không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tô Lam.
“Anh à, anh thật sự không muốn cho cô ấy một cơ hội sao?” Tô Lam tiếp tục hỏi.
“Anh cho cô ấy cơ hội chính là làm hại cô ấy.
Cô ấy còn rất nhỏ, vẫn chưa từng nhìn thấy thế giới này là như thế nào.” Lời nói của Giản Ngọc rất sâu xa.
“Anh chưa từng thử thì làm sao biết là hại cô ấy? Em cảm thấy cô ấy thật sự rất thích anh, cô ấy đã ở bên anh rất nhiều năm mà anh lại nhẫn tâm bỏ mặc cô ấy như vậy sao?”
Giản Ngọc thu hồi ánh mắt và nhìn Tô Lam, “Rốt cuộc cô ấy đã nói những gì với em?”
“Không nói gì cả.”
“Cứ coi như cô ấy chưa từng xuất hiện đi.” Giản Ngọc xoay người rời đi.
Tô Lam quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đã không thấy bóng dáng Lý Như Kiều đâu nữa.
Cô vỗ lên đầu mình, cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai.
Có lẽ trong khoảng thời gian này cô đã quá dựa dẫm vào Quan Triều Viễn, cô đã không còn biết suy nghĩ nữa.
Chương 1584
Lý Như Kiều bước ra khỏi cửa, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc.
Hai người gác ở cổng sợ hãi.
“Cô gái à, cô đừng khóc ở đây, ai không biết còn tưởng rằng cô bị làm sao đấy.”
Lý Như Kiều càng khóc lớn hơn, cô ta dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất và gào khóc.
Hai người gác cổng là hai người đàn ông cao to, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Anh nói xem nên làm sao bây giờ? Hay là đi hỏi mợ chủ?”
“Vì sao lại hỏi mợ chủ? Cô gái này đã đi rồi, nếu không tốt coi chừng mợ chủ tưởng rằng chúng ta làm gì cô ấy, mau đuổi cô ấy đi!”
“Cô gái à, cô mau đi đi, nếu cô muốn khóc thì đến chỗ khác khóc đi, nếu cô cứ khóc lóc trước cổng nhà chúng tôi thì chúng tôi thật sự không biết nói sao cho rõ!”
“Đúng vậy, cô gái à, chúng tôi cũng chỉ kiếm miếng cơm thôi, cô thông cảm cho chúng tôi được không?”
Hai người gác cổng thay phiên nhau khuyên nhủ.
Nhưng dường như Lý Như Kiều không nghe thấy, cô ta không để ý gì cả mà chỉ gào khóc.
Đúng lúc này, có một chiếc xe dừng ở trước cổng.
Người đàn ông đi giày tây bước xuống từ ô tô.
Máy bay vừa hạ cánh là Quan Triều Viễn đã vội vàng chạy về nhà, nhưng vừa đến nơi đã thấy có một cô gái ở trước cửa nhà mình.
“Có chuyện gì vậy?”
Nước mắt của phụ nữ là điều mà bình thường Quan Triều Viễn cảm thấy phiền nhất.
Bình thường nếu Tô Lam khóc thì anh rất đau lòng, nhưng khi thấy những cô gái khác khóc thì anh lại cực kỳ bực mình.
“Ông chủ, chúng tôi cũng chẳng biết là đã xảy ra chuyện gì với cô gái này nữa, vừa đi ra đã khóc òa lên rồi.
Chẳng hiểu là cô ấy bị gì.
Bảo cô ấy đi mà cô ấy cũng không chịu đi.”
Bảo vệ cảm thấy chẳng biết phải làm sao, gặp phải người như vậy họ cũng rất bất lực.
“Sao lại vừa ra ngoài, cô ta còn vào trong nhà nữa à?” Quan Triều Viễn nhướn mày, cẩn thận quan sát cô gái đang ngồi dưới đất, nhìn mãi vẫn không nhận ra cô gái này là ai.
“Cô gái này đến gặp anh Giản.”
“Anh Giản? Anh ta đến đây từ bao giờ vậy?”
Tại sao Tô Lam lại không thông báo gì với anh về chuyện này chứ?”
“Mới về mấy hôm trước rồi.”
Quan Triều Viễn đến trước mặt cô gái này, sau đó đá nhẹ vào giày của cô gái đó.
“Này, cô là ai thế?”
Lý Như Kiều ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt mình: “Liên quan gì đến anh chứ?”
Quan Triều Viễn dứt khoát ngồi xổm xuống: “Cô nói cho tôi biết xem anh ấy làm gì cô rồi? Biết đâu tôi lại có thể đòi lại công bằng cho cô?”
Quan Triều Viễn thật sự cảm thấy rất hứng thú với cô gái đến gặp Giản Ngọc, anh không thể tưởng tượng rằng Giản Ngọc lại có bạn nữ giới.
Lý Như Kiều quan sát Quan Triều Viễn từ trên xuống dưới: “Anh có thể giúp được tôi thật à?”
“Tất nhiên rồi? Cô là gì của Giản Ngọc?” Sự tò mò của Quan Triều Viễn lại trỗi dậy.
Chương 1585
“Tôi là… của anh ấy…” Lý Như Kiều cũng chẳng biết phải gọi tên mối quan hệ giữa mình và Giản Ngọc là gì: “Ôi chao, tôi cũng không biết nữa! Tôi thích anh ấy.”
Vậy là sự xấu tính của Quan Triều Viễn lại bắt đầu sục sôi.
“Cô thích anh ấy? Vậy thì cô cứ nói thẳng cho anh ấy biết là được rồi còn gì?”
“Nhưng mà anh ấy không thích tôi! Với cả anh ấy cũng đã có người con gái mà mình thích rồi, có cả con luôn rồi, người ta còn đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ, tôi ở đây có cảm giác rất thừa thãi.”
“Gì cơ?”
Giản Ngọc đã có người yêu, lại còn có cả con trai nữa rồi, sao anh lại không biết gì về chuyện này?
“Cô gái mà anh ấy yêu lại còn là người nổi tiếng, người ta là ngôi sao, gương mặt xinh đẹp, tôi có thể lấy điều gì ra để so sánh với người ta chứ? Thôi được rồi, tôi đi đây.”
Lý Như Kiều đứng lên, vỗ mông.
“Cô đứng lại đó cho tôi!”
“Làm sao thế? Tôi nói sai gì à?” Lý Như Kiều tưởng rằng mình chỉ vừa nói vài câu cho bõ tức thôi mà.
“Cô vừa nói Giản Ngọc có người yêu, mà người yêu của anh ta lại còn là nữ ngôi sao?”
Quan Triều Viễn nghe rất rõ.
“Đúng vậy, là Tô Lam ấy, cô ấy là người rất nổi tiếng còn gì? Hai người họ còn có cả con trai với nhau!”
Quan Triều Viễn bỗng có cảm giác như vừa có cái sừng mọc lên trên đầu mình, chuyện này là thế nào vậy?
“Tôi không muốn nghe anh nói nữa, tôi phải đi rồi.”
“Cô đứng lại đó cho tôi! Cô đi vào nói cho rõ ràng xem nào!” Quan Triều Viễn kéo Lý Như Kiều đi vào nhà.
“Này này này, anh bị làm sao vậy? Anh thả tôi ra, mau thả tôi ra!”
Quan Triều Viễn không chẳng buồn để ý đến những chuyện khác, anh cứ thế kéo Lý Như Kiều vào phòng khách.
Đúng lúc này Tô Lam đang đi từ trên lầu xuống, thấy Quan Triều Viễn kéo Lý Như Kiều vào thì cô thầm cảm thấy có chuyện không ổn rồi.
“Sao anh lại về rồi?”
“Mẹ kiếp, anh mà không về thì sừng đã mọc đầy đầu rồi!” Quan Triều Viễn nổi giận quát lớn.
Tô Lam lập tức đến trước mặt Quan Triều Viễn, kéo tay Quan Triều Viễn rời đi: “Anh đừng có làm ồn nữa, nghe em nói nào!”
“Nói cái gì mà nói, em mau nói thật cho anh đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy! Anh nói cho em biết này, Tô Lam, nếu hôm nay em không nói thật thì tối nay anh sẽ phạt nặng em đấy!” Quan Triều Viễn vừa nói vừa chọc tay vào phần gáy của Tô Lam.
Tô Lam cảm thấy rất khó xử, một bên là Quan Triều Viễn, bên còn lại thì là Lý Như Kiều.
Mà Lý Như Kiều thì nhìn hai người, một nam một nữ đứng trước mặt mình mà chẳng hiểu là đang xảy ra chuyện gì, cô ta chỉ thấy có vẻ như hai người rất thân với nhau.
Đúng lúc này Giản Ngọc nghe thấy có tiếng ồn thì cũng xuống lầu theo.
“Giản Ngọc! Có phải là trong mấy ngày em đi vắng anh đã cắm sừng em rồi không?” Quan Triều Viễn chỉ vào Giản Ngọc rồi lớn tiếng quát tháo.
Chương 1586
“Gì vậy? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Chị Tô Lam, chị bảo là sắp kết hôn với đại ca rồi cơ mà?” Lý Như Kiều thật sự cảm thấy mình sắp ngất đi vì chuyện này rồi.
“Đây là vợ tôi! Tôi định kết hôn với vợ tôi!” Quan Triều Viễn kéo phắt Tô Lam ra sau lưng mình, công khai chủ quyền của bản thân.
“Vậy, vậy cậu nhóc kia…”
Lý Như Kiều đã thấy rất rõ là Giản Ngọc đối xử với đứa bé kia rất tốt, nhìn giống như là bố ruột của cậu bé đó vậy.
“Đó là con tôi!”
Tô Lam đành phải cười gượng với Lý Như Kiều.
Lúc này Lý Như Kiều mới nhận ra, hóa ra người đàn ông đứng trước mặt cô ta mới là chồng của Tô Lam, còn Giản Ngọc và Tô Lam chỉ giả vờ với nhau trước mặt mình mà thôi.
Lúc này, Giản Ngọc cảm thấy rất xấu hổ.
Anh ta cũng chẳng biết phải nói gì, đành phải quay người rời đi.
“Đứng lại cho tôi! Đừng có chạy! Có phải là anh có ý đồ gì với vợ em không hả? Anh mau giải thích rõ cho em!” Quan Triều Viễn nhanh chân đuổi theo.
Vẻ bất đắc dĩ của Tô Lam hiện rõ ra mặt, vốn dĩ mọi chuyện đều đang rất thuận lợi, nào ngờ đang giữa chừng lại có người vào phá đám, Quan Triều Viễn về nhà bất ngờ thế này đã làm loạn hết mọi chuyện lên rồi.
“Chị Tô Lam, người đàn ông giận dữ lúc nãy là chồng chị à?”
“Đúng vậy, anh ấy tên là Quan Triều Viễn, đó mới là chồng của tôi.
Tôi xin lỗi cô Lý, anh cả bảo tôi làm như vậy thôi, đừng trách tôi nhé.”
Tô Lam đành phải nói thật mọi chuyện ra.
“Vậy hôn lễ lần này…”
“Là của tôi và chồng tôi.
Hai chúng tôi đã bên nhau lâu rồi nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, lần này coi như là làm bù lại.
Tôi xin lỗi, đáng ra tôi nên nói với cô sớm hơn.”
“Không sao, không sao, bây giờ chị nói cũng chưa muộn!” Thoáng cái, Lý Như Kiều đã cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.
Giản Ngọc chưa kết hôn, không có người yêu, cũng không có con, đối với Lý Như Kiều mà nói thì đây là tin cực tốt rồi.
Lúc ăn cơm trưa, gương mặt của Giản Ngọc có chỗ xanh chỗ tím, đó là những vết đánh của Quan Triều Viễn.
Không phải là Giản Ngọc đánh không lại Quan Triều Viễn, mà là anh ta không muốn đánh trả, dù sao thì anh ta cũng tự ý mượn vợ của em trai mình.
Bầu không khí của bữa ăn này rất xấu hổ, nhưng Quan Triều Viễn và Tô Lam thì vẫn thân mật như trước.
Vốn dĩ Lý Như Kiều đang chuẩn bị rời đi, bây giờ lại đổi ý không đi nữa.
Ăn trưa xong, Quan Triều Viễn liền kéo Tô Lam vào phòng ngủ.
Anh bế cô lên như công chúa.
“Sao hôm nay anh lại về bất ngờ thế?”
“Vốn dĩ anh còn định tạo cho em một bất ngờ, không ngờ rằng em lại chuẩn bị cho anh một bất ngờ to như vậy.” Quan Triều Viễn nói một câu đầy ẩn ý.
“Em có tạo bất ngờ gì cho anh đâu.
Em đã giải thích với anh rồi còn gì? Em và anh trai chẳng có gì với nhau cả.
Anh cả chỉ muốn đuổi cô Lý đi nên mới nhờ em đóng giả người yêu anh ấy thôi.”
Chương 1587
“Đóng giả thế nào, em mau kể lại hết từ đầu đến cuối cho anh đi! Hai người có ôm nhau không? Có hôn nhau không? Hay có làm gì thân thiết hơn nữa không hả?”
Quan Triều Viễn vẫn không chịu bỏ qua.
Gương mặt Tô Lam thì tỏ rõ vẻ không còn gì luyến tiếc với cuộc sống này nữa.
Tô Lam ôm chặt lấy cổ Quan Triều Viễn: “Chồng ơi, lâu lắm rồi chúng ta chưa được gặp nhau, em nhớ anh quá!”
Cô nũng nịu, nói với giọng cực kỳ nhẹ nhàng, khiến cho người ta nghe xong thì nhũn cả người ra.
Giọng nói ấy bay vào tai của Quan Triều Viễn, anh lập tức cảm thấy xương khớp của mình như tan ra.
“Em nhớ anh thật à?”
“Đúng rồi, em nhớ anh muốn chết, sau này đi công tác anh nhớ dẫn em đi theo nhé?”
Nét mặt Quan Triều Viễn vui hẳn lên, anh nhéo mặt Tô Lam: “Được rồi, lần sau anh sẽ dẫn em đi theo.
Anh cũng nhớ em, Lam Lam, anh nhớ em điên mất.”
Quan Triều Viễn hôn sâu Tô Lam, vốn dĩ ban đầu anh chỉ định hôn một cái rồi thôi, nào ngờ bản thân hôn xong thì lại chẳng thể dừng lại nổi nữa.
Anh hôn một lúc thì nhận ra mình đã xuôi theo kịch bản của cô mất rồi.
“Tô Lam! Em dám dụ dỗ anh hả?”
“Dụ dỗ gì cơ?” Tô Lam chủ động hôn lên môi Quan Triều Viễn, chặn miệng anh lại.
Quan Triều Viễn cảm thấy bị thiếu oxy lên não, nên quyết định là không so đo với cô nữa, bây giờ cứ dạy cho cô một bài học đã rồi tính tiếp.
Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Tô Lam vẫn không thoát khỏi việc phải trả bài, cô đành phải kể hết những chuyện mới xảy ra mấy ngày gần đây cho Quan Triều Viễn.
Sau khi Tô Lam khẳng định lần thứ mười là cô không có hành động thân mật nào với Giản Ngọc thì Quan Triều Viễn mới thôi không hỏi nữa.
“Anh cũng thật là, anh ấy là anh trai anh, sao lại có chuyện giành vợ của anh chứ?”
“Trong lịch sử, đừng nói là chuyện anh trai giành vợ của em trai, chuyện bố giành vợ của con cũng có đầy ra đấy ấy!”
Ban ngày ban mặt, hai người dính lấy nhau trong phòng một lúc lâu, Quan Triều Viễn vừa mặc quần áo vào vừa hỏi: “Người tên Kiều gì đó thích anh ấy à?”
“Đúng đấy, quan hệ giữa hai người có vẻ khá thân thiết với nhau, cô Lý đã được anh cả nuôi lớn, nghe nói là từ khi lên mười ba tuổi là cô ấy đã đi theo anh cả rồi.
Sao thế?”
“Không có gì, anh đi thăm con trai.”
“Anh còn biết là mình có con trai à?”
Quan Triều Viễn không nói gì với Tô Lam nữa mà đi thẳng sang phòng dành cho trẻ em.
Bên kia, Lý Như Kiều đã chặn Giản Ngọc lại ở cửa ra vào.
“Đại ca, sao anh lại phải lừa em?”
Giản Ngọc cũng cảm thấy rất xấu hổ, mà chẳng hiểu hôm nay cô bé này lại bị chập mạch nào trong đầu nữa, cứ thế hỏi thẳng chuyện này.
“Ớt Nhỏ, cô không hiểu thật hay là giả vờ ngốc nghếch vậy?”
Giản Ngọc bị đánh một nhát nhưng vẫn lạnh lùng như cũ.
Chương 1588
“Em muốn anh nói cho em biết!”
“Vậy thì được rồi, tôi sẽ nói thẳng cho cô biết, đó là bởi vì tôi không thích cô, tôi muốn thoát khỏi cô nên tôi đã giả vờ như đang hẹn hò với Tô Lam, được chưa? Một chuyện đơn giản như vậy mà cô cũng không thấy rõ à? Chẳng hiểu là trong đầu cô có gì nữa.”
Giản Ngọc chọc ngón tay vào đầu Lý Như Kiều.
“Anh không thích em đến thế à?”
“Ừ.” Giản Ngọc không hề do dự mà đáp: “Chúng ta không có tương lai đâu.”
“Anh còn chưa kết hôn, tại sao chúng ta lại không thể hẹn hò với nhau được chứ?”
“Đúng là tôi chưa kết hôn, nhưng tôi vẫn rất yêu Tô Lam, chỉ tiếc là cô ấy không thể hẹn hò với tôi thôi.
Nhưng tôi vẫn không thể yêu người khác được.”
“Vậy là anh định sống cô độc cả quãng đời còn lại à? Anh phải kết hôn sinh con chứ!” Lý Như Kiều chớp mắt, vẻ mặt lộ rõ sự ngây thơ, có mấy chuyện cô thật sự không hiểu lắm.
Giản Ngọc chợt phát hiện ra nói chuyện với Lý Như Kiều cứ như đàn gảy tai trâu vậy.
“Ừ, tôi định sống một mình suốt quãng đời còn lại, vậy nên cô đừng có quấn lấy tôi nữa, mau rời khỏi đây đi!” Giản Ngọc nổi giận quát một câu rồi đóng cửa phòng mình lại.
“Đại ca, đại ca, anh đừng như vậy!” Lý Như Kiều vỗ mạnh vào cửa phòng, nhưng anh ta lại không chịu mở cửa phòng ra nữa.
“Khụ, khụ…” Một tiếng ho khe khẽ vang lên ở đầu hành lang bên kia.
Lý Như Kiều vừa quay đầu lại đã thấy Quan Triều Viễn đang bế con trai trên tay.
Nếu như hôm nay Quan Triều Viễn không nói gì thì cô ta đã rời đi rồi, cô ta cũng sẽ chẳng được biết sự thật về chuyện của Giản Ngọc, vậy nên cô ta cảm thấy rất biết ơn Quan Triều Viễn.
Hai người ngồi vào một căn phòng nhỏ dành cho khách.
“Anh Quan, hôm nay tôi phải cảm ơn anh rất nhiều.”
“Có cái gì mà phải cảm ơn chứ?”
“Nếu như hôm nay anh không về kịp rồi nói cho tôi biết rằng chị Tô Lam là vợ của anh, thì có lẽ tôi đã đi rồi.” Lý Như Kiều buồn buồn nói: “Nhưng mà, anh Quan, tôi thấy rất tò mò, rốt cuộc thì quan hệ giữa anh và đại ca là gì vậy?”
“Anh ấy là anh trai tôi.” Quan Triều Viễn thẳng thắn.
“Anh trai của anh? Anh ruột ấy à, bảo sao nhìn hai người có vẻ giống giống nhau.” Lý Như Kiều rất ngạc nhiên, hóa ra là đại ca của cô ta không phải là cô nhi, mà vẫn có em trai.
“Nhưng mà anh ấy họ Giản, còn anh là họ Quan cơ mà?”
“Cái tên đó là do anh ấy tự đặt cho mình, đừng để ý làm gì.”
Câu nói của Quan Triều Viễn lộ rõ vẻ ghét bỏ mà anh dành cho Giản Ngọc.
Anh nâng chung trà lên, sau đó nhấp một ngụm nước trà: “Cô thích anh ấy lắm à?”
“Đúng vậy, tôi rất thích anh ấy, hay là anh giúp tôi đi nói chuyện với anh ấy đi.
Tôi thật sự rất thích anh ấy, tôi muốn hẹn hò với anh ấy.
Từ năm mười ba tuổi tôi đã đi theo anh ấy rồi, mấy năm qua chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau, mãi đến khi…”
“Tôi không có hứng thú với chuyện cũ của hai người.”
Quan Triều Viễn lập tức cắt ngang lời của Lý Như Kiều, đại khái thì anh cũng hiểu được tình cảm của hai người này rồi.
Lý Như Kiều như vừa bị tạt một gáo nước lạnh rồi: “Chỉ tiếc là anh ấy vẫn luôn thích chị Tô Lam.”
“Anh ấy nói như vậy với cô à?” Quan Triều Viễn đặt cốc nước xuống bàn.
Chương 1589
“Đúng vậy, chính miệng anh ấy đã nói thế với tôi, bảo tôi tha cho anh ấy.”
“Đã đến lúc nào rồi mà vẫn còn nhăm nhe người phụ nữ của tôi!” Quan Triều Viễn lẩm bẩm.
“Anh nói gì đấy anh Quan?”
“Tôi hỏi là liệu cô có chắc là muốn hẹn hò với anh ấy, muốn làm người phụ nữ của anh ấy không?” Ánh mắt của Quan Triều Viễn trở nên tâm thúy hơn hẳn.
Lý Như Kiều trịnh trọng gật đầu: “Nếu không thì tôi đã không chạy đến tận đây để tìm anh ấy.”
“Vậy cô có bằng lòng đợi một thời gian không?”
“Đợi? Đợi cái gì cơ?” Lý Như Kiều không hiểu ý Quan Triều Viễn cho lắm.
“Đợi thời cơ, tôi có thể giúp cô giành được anh ấy.”
“Thật vậy sao?” Lý Như Kiều mừng rõ, vội vàng túm lấy cánh tay của Quan Triều Viễn bằng cả hai cánh tay, Quan Triều Viễn liếc về phía tay của Lý Như Kiều bằng vẻ phát ghét khiến cô ta phải vội vàng thu tay mình lại.
“Xin lỗi, anh Quan, anh muốn giúp tôi thật à? Anh co thể khiến tôi và đại ca hẹn hò với nhau thật à?”
“Chỉ cần cô chịu phối hợp với tôi, đợi đến thời điểm thích hợp là được.” Có vẻ như Quan Triều Viễn đã có kế hoạch riêng rồi.
“Tôi bằng lòng, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh, anh bảo tôi đợi thì tôi sẽ đợi.” Tất nhiên là Lý Như Kiều sẽ không từ chối rồi, đây chính là tin cực tốt dành cho cô ta.
“Vậy thì từ giờ trở đi, đừng có quấn lấy anh ấy nữa, cô hãy bình tĩnh chờ thời cơ, khi nào thời gian chín muồi rồi thì tôi sẽ có cách.”
“Anh bảo tôi đội thì tôi sẽ đợi.
Nhưng mà anh có thể nói cho tôi cách làm của anh không? Để tôi còn chuẩn bị nữa.”
Lý Như Kiều cũng thầm cảm thấy hơi ngờ vực.
“Tôi có cách của riêng mình, cô không cần chuẩn bị gì cả, đến lúc đó thì cô sẽ biết thôi.”
Nói xong, Quan Triều Viễn đứng dậy, đi ra khỏi phòng khách nhỏ, để lại một mình Lý Như Kiều ở đó.
Lý Như Kiều thở dài, hai anh em này tinh quái thật đấy, nhưng mà bây giờ cô ta chỉ có thể tin tưởng Quan Triều Viễn chứ không còn lựa chọn nào khác cả.
Hoa viên Crystal thật sự rất rộng, rộng đến mức nếu có hai người không muốn gặp nhau ở đó thì họ sẽ không gặp nhau thật.
Trừ lúc ăn cơm ra thì hai người không hề gặp nhau, mà Giản Ngọc muốn tránh mặt Lý Như Kiều, nên anh ta còn chẳng chịu đi ăn vào giờ bình thường.
Hơn nữa sắp đến ngày tổ chức hôn lễ của Quan Triều Viễn và Tô Lam rồi, Giản Ngọc là anh cả nên cũng khá bận rộn, anh ta và Lý Như Kiều lại càng khó để gặp nhau hơn.
Những lúc không có việc gì để làm thì Lý Như Kiều thường đi xem những chỗ được bố trí cho hôn lễ, thi thoảng cô ta còn đưa ra vài ý tưởng giúp Tô Lam.
Những lúc rảnh rỗi, nhàm chán hơn nữa thì cô ta đi chơi với con của Tô Lam và Quan Triều Viễn.
Mọi chuyện cứ kéo dài như vậy khoảng chừng một tuần thì Lý Như Kiều cảm thấy hơi sốt ruột, vừa khéo đúng lúc này Quan Triều Viễn đang ở nhà, cô ta đi tìm Quan Triều Viễn.
Cô ta gõ cửa phòng ngủ, người mở cửa là Quan Triều Viễn.
“Anh bảo tôi đợi cơ hội, nhưng tôi đã đợi hơn một tuần rồi, bao giờ thì cơ hội mà anh nói sẽ đến vậy?”
Lý Như Kiều có vẻ rất thiếu kiên nhẫn.
Chương 1590
“Tôi đã bảo cô là ngoan ngoãn đợi còn gì.
Cô thiếu kiên nhẫn như vậy mà còn muốn theo đuổi đàn ông à?”
“Nhưng mà tôi còn phải đợi đến bao giờ vậy? Đại ca cứ tránh mặt tôi suốt, cả tuần nay tôi còn chẳng thấy bóng người anh ấy đâu cả.” Lý Như Kiều giậm chân vì sốt ruột.
“Tôi bảo cô chờ thì cô cứ chờ là được, sao phải nói nhảm nhiều thế nhỉ?” Quan Triều Viễn có vẻ hơi luống cuống.
“Ôi chao, anh có thể nói cho tôi nghe kế hoạch của anh không?” Lý Như Kiều bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc thì cô ta có nên tin Quan Triều Viễn không.
“Nếu nói cho cô biết thì không thể thực hiện kế hoạch này nữa rồi.
Cô ngoan ngoãn quay về chỗ của mình đi, nếu cô không đợi được thì tự đi mà nghĩ cách, tôi không giúp cô đâu.”
Lý Như Kiều mím môi lại, bây giờ cô ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Quan Triều Viễn mà thôi, cô ta đâu còn cách nào khác?
“Thôi được rồi…”
“Khi nào đến lúc thì tôi sẽ nói cho cô biết.” Quan Triều Viễn đóng cửa lại.
Tô Lam lo lắng đi đến: “Lúc nào cơ? Kế hoạch gì thế? Anh và cô Lý đang định dở trò gì vậy?”
“Anh thì có thể làm gì được với cô ấy chứ? Nếu làm thì cũng phải với em! Hề hề.”
“Anh đừng có mà cợt nhả với em nữa, có phải là anh định ghép đôi anh cả với cô Lý không? Dù sao thì anh cũng phải biết là anh cả không có ý gì với cô Lý, nếu như hai người họ không yêu nhau thì sao họ có thể đến với nhau được chứ?”
Quan Triều Viễn đè gáy của Tô Lam lại, sau đó cúi đầu hôn cô.
“Này… này, anh…”
Quan Triều Viễn không chịu cho Tô Lam cơ hội, anh ôm chầm lấy cô rồi từ từ đến bên giường.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ của Quan Triều Viễn, Lý Như Kiều lại đi qua phòng của Giản Ngọc.
Đúng lúc này Giản Ngọc lại đi ra ngoài, vậy là hai người gặp nhau.
Giản Ngọc cảm thấy hơi bất ngờ, mấy ngày qua anh ta vẫn luôn trốn tránh Lý Như Kiều, nào ngờ cuối cùng hai người vẫn gặp mặt nhau.
Lý Như Kiều mừng rỡ: “Đại ca, anh định đi đâu thế?”
Giản Ngọc vẫn lạnh lùng như cũ: “Sao cô vẫn chưa đi vậy?”
Lý Như Kiều thật sự cảm thấy hơi thất vọng khi thấy câu đầu tiên Giản Ngọc hỏi mình lại là sao mình chưa rời đi.
“Tôi cũng đã nói với cô rồi, chúng ta không thể thành đôi được đâu, cô ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Gần đây tôi bận chuẩn bị hôn lễ cho Tiểu Viễn và Tô Lam rồi, không có thời gian để ý đến cô đâu, cô tự giải quyết đi.”
Nói xong, Giản Ngọc chuẩn bị rời đi từ một góc khác của hành lang.
“Em cũng chẳng muốn ở lại đây, nếu chị Tô Lam không mời em làm phù dâu thì em đã rời đi từ lâu rồi! Anh nghĩ em ở đây là vì anh à? Đừng có mơ!”
Lý Như Kiều hừ một cái rồi quay người rời đi, mặc dù cô ta đã mặt dày bám theo Giản Ngọc nhiều năm như vậy rồi, nhưng dù sao thì cô cũng là một cô gái, cũng có tôn nghiêm của bản thân.
Mà Giản Ngọc nghe câu này xong thì lại hoảng sợ, từ nhỏ đến lớn Lý Như Kiều lúc nào cũng rất nghe lời anh ta, đây là lần đầu tiên cô ta dám nói chuyện như vậy với anh ta.
Mà cuộc đối thoại này với Giản Ngọc đã kích thích tâm lý của Lý Như Kiều, cô ta quyết tâm không rời đi nữa.
Chương 1591
Dù kế hoạch của Quan Triều Viễn có là gì thì cô ta cũng sẽ ở lại đây.
Giản Ngọc càng muốn cô ta rời đi thì cô ta lại càng không chịu đi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày tổ chức đám cưới của Tô Lam và Quan Triều Viễn.
Đó là một sự kiện rất lớn.
Với địa vị bây giờ của Tô Lam, thì hơn nửa giới giải trí đã đến tham dự đám cưới của cô.
Những nữ nghệ sĩ chưa kết hôn trước kia đã từng sẵn lòng ở lại Quốc tế Tinh Hoàng với Tô Lam đã tập hợp thành một hội phù dâu, chuẩn bị sẵn tinh thần để tạo bầu không khí vui vẻ cho lễ cưới rồi.
Mà bên phía phù rể thì có Mục Nhiễm Tranh và Giản Ngọc là hai chú rể chính, ngoài ra còn có thư ký của Quan Triều Viễn – Doãn Cẩn.
Bình thường thì số phù dâu và phù rể phải cân bằng với nhau, nhưng Quan Triều Viễn không có nhiều bạn bè lắm, anh đành phải kéo Hoắc Tư Kiệt đến làm phù rể, cộng thêm mấy người quản lý cấp cao của tập đoàn Dark Reign, cuối cùng cũng tạo ra được một nhóm phù rể rất đẹp trai.
Cuối cùng thì hôn lễ thế kỷ cũng bắt đầu.
Tô Lam không có nhà mẹ đẻ, mà nhà cậu của cô thì lại quá xa, nên cuối cùng cô chọn biệt thự mà trước kia cô đã từng ở với Quan Triều Viễn để làm nơi đón dâu, đối với cô mà nói thì đây cũng là một căn nhà khác của mình.
Biệt thự đã được trang trí lại hoàn toàn, Tô Lam mặc bộ đồ cưới màu đỏ, ngồi trên giường, bộ đồ cưới màu đỏ được thêu các chi tiết rồng phượng, trang sức trên người cô cũng được thiết kế riêng bởi các chuyên gia có kinh nghiệm.
Dàn phù dâu mặc váy màu hồng phấn, cô gái nào cũng xinh đẹp, trong sáng.
“Chúng ta mau nghĩ cho kỹ đi, lát nữa chú rể đến thì phải làm khó anh ấy thế nào nhỉ? Không thể để anh ấy lấy chị Tô Lam dễ như vậy được.” Có vẻ như Hùng Cẩm Cẩm đang muốn chơi lớn một phen.
“Nói cũng đúng! Nghe nói bên kia có đoàn phù rể rất xa hoa, không thể để ai chạy thoát được!”
“Thôi, mọi người làm vừa vừa thôi, bọn chị có cả con rồi.” Tô Lam lên tiếng.
“Chị Tô Lam, sao chị lại gả đi dễ dàng như vậy! Lát nữa chúng em có làm gì thì chị cũng không được lên tiếng nói gì đâu nhé!”
“Được rồi, được rồi, chị không nói gì cả, chỉ sợ bọn em không dám làm thôi.”
Đợi lát nữa Quan Triều Viễn đến đây đứng nhìn, xem mấy cô gái ở đây có còn dám nói câu nào không.
Tô Lam thì chắc chắn là không sợ gì rồi.
“Đến rồi, đến rồi!”
Vừa dứt lời thì tiếng pháo bên ngoài đã vang lên.
Các cô gái vội vàng đứng chắn ở cửa, đoàn phù rể cũng nhanh chóng chạy lên lầu.
“Mấy người ngoài cửa, không dễ để đưa chị Tô Lam đi đâu, phải qua mấy ải đã.”
Hùng Cẩm Cẩm vừa dứt lời thì đã có mấy bao lì xì được nhét qua khe cửa.
“Má ơi, em còn chưa nói hết câu thì đã có tiền lì xì vào rồi, mau xem xem có bao nhiêu tiền đi, nếu ít thì không cho họ vào!”
Hùng Cẩm Cẩm vội vàng nhặt bao lì xì lên, lúc mở ra xem thì thấy bên trong không có tiền, mà chỉ có thẻ ngân hàng.
“Sếp Quan hào phóng thật đấy, đưa hẳn thẻ ngân hàng.”
Bên trong còn có một tờ giấy: Mật khẩu là sinh nhật của Sếp Quan, trong mỗi thẻ có tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ.