Chương 1675
Quan Triều Viễn đặt ván giặt đồ xuống đất, sau đó quỳ xuống trước mặt Tô Lam.
“Lam Lam, anh xin lỗi em!”
Thấy anh quỳ xuống, Tô Lam phát hoảng.
“Anh đang làm gì thế?”
Hóa ra anh lục lọi tìm kiếm là vì muốn tìm ván giặt đồ, cái này thì đúng là rất khó tìm.
“Anh đã ngoại tình…”
Khi nghe thấy bốn chữ này, Tô Lam cũng choáng váng, chuyện mà cô nghi ngờ đã thực sự xảy ra.
Đêm qua Quan Triều Viễn không về nhà, trong lòng Tô Lam cũng bồn chồn lo lắng, cô biết anh và Lê Thấm Thấm ở cạnh nhau thì lại càng nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng cô liên tục tự nhủ với mình rằng Quan Triều Viễn không phải người như vậy, anh sẽ không bao giờ phản bội mình.
Không ngờ chuyện này vẫn xảy ra.
“Với Lê Thấm Thấm ư?”
“Ừ, đêm qua cô ta đã nói rất nhiều, hơn nữa còn cứ khóc mãi, sau đó anh cùng cô ta uống mấy ly, có thể là do uống say nên anh không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó, kết quả là sáng nay tỉnh dậy…”
Quan Triều Viễn vẫn quyết định nói rõ tất cả mọi chuyện cho Tô Lam biết.
“Cô ta đã nói gì?”
“Cô ta nói hôm qua anh và cô ta phát sinh quan hệ, nhưng anh thật sự không nhớ rõ, anh không nhớ được gì cả! Nhưng anh nhìn thấy trên ga trải giường… có vết máu…”
Vết máu trên ga trải giường chứng tỏ đó là đêm đầu tiên của con gái, có vẻ như đây là bằng chứng thép.
“Vậy cô ta nói chuyện này phải giải quyết thế nào?” Tô Lam cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cô đã không còn là cô gái mới biết yêu nữa, bây giờ cô đã là một người vợ, một người mẹ, đây không phải là lúc để kích động mà phải giải quyết được vấn đề.
“Cô ta nói rằng cô ta không để ý và sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm, mấy ngày nữa cô ta ra nước ngoài rồi, bảo anh quên chuyện này đi.
”
Tô Lam đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái, hành động trước đây của Lê Thấm Thấm rõ ràng cho thấy cô ta đang theo đuổi Quan Triều Viễn, bây giờ hai người đã lên giường rồi mà cô ta lại không truy cứu, không bắt Quan Triều Viễn phải chịu trách nhiệm?
Chẳng phải đây là cơ hội tốt cho cô ta sao?
“Dù sao thì cô ta cũng đã nói như vậy, cô ta nói rằng bây giờ đã là thời đại nào rồi, chuyện nam nữ xảy ra tình một đêm cũng có rất nhiều nên không cần phải để tâm.
Lam Lam, anh xin lỗi, anh thật sự có lỗi với em.
”
Ngoại trừ xin lỗi ra thì Quan Triều Viễn không biết có thể nói gì.
“Anh đứng lên đi.
”
“Anh không đứng lên, nếu em không tha thứ cho anh thì anh sẽ không đứng lên!”
Quan Triều Viễn chưa từng nghĩ rằng loại chuyện như ngoại tình sẽ xảy ra trên người mình!
“Vậy là anh đã làm chuyện có lỗi mà còn muốn ép buộc em phải tha thứ cho anh phải không?”
“Anh không có ý đó, anh chỉ…”
Quan Triều Viễn phát hiện ra rằng mình đứng dậy cũng không đúng, không đứng dậy cũng không đúng, anh bị rơi vào tình huống khó xử.