Chương 1723
Dường như Lê Thấm Thấm cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể Mục Nhiễm Tranh, dù sao hai người cũng đang dựa sát vào nhau.
Cô nhanh chóng đứng dậy mà không nói gì, vội vàng lao ra ngoài, chạy về phòng mình rồi đóng cửa lại.
Ngồi trên giường rồi cô vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lê Thấm Thấm đưa hai tay lên che mặt: “Trời ơi nóng quá, không phải bị sốt đấy chứ?”
Mà Mục Nhiễm Tranh ở bên kia cũng có cảm giác trước đây chưa từng có, trong người như có thứ gì đó cần phải giải phóng ngay lập tức.
Anh vỗ trán: “Mục Nhiễm Tranh! Cô ấy mới chỉ hai mươi tuổi thôi! Mày có thể tỉnh táo hơn không?”
Nói ra thì Mục Nhiễm Tranh cũng thấy mình rất đáng thương, anh chỉ nhỏ hơn chú Quan Triều Viễn của mình một tuổi, chú anh đã có hai cậu con trai rồi, mà anh còn chưa từng động vào phụ nữ!
Nếu để người ngoài biết anh vẫn là trai tân thì thật sự rất mất mặt!
Đêm nay hai người ở trong hai phòng đều mất ngủ.
Lê Thấm Thấm ôm Táo vào trong chăn: “Táo à, mẹ không ngủ được, con chơi với mẹ được không?”
Dường như Táo có thể nghe hiểu tiếng chủ, nó phát ra tiếng kêu ư ử.
“Đó là nụ hôn đầu mà mẹ đã giữ gần hai mươi năm! Nếu đổi lại là người khác thì mẹ đã tát từ lâu rồi, nhưng lần này mẹ lại rất căng thẳng!”
Lê Thấm Thấm vừa xoa đầu Táo vừa nói.
“Không phải mẹ thích Mục Nhiễm Tranh rồi chứ? Không đúng, mẹ thích chú Quan Triều Viễn của anh ấy mà! Anh ấy hơn mẹ những mấy tuổi! Nhưng Quan Triều Viễn cũng hơn mẹ rất nhiều tuổi… Ai da, phiền quá!”
Táo nhìn mẹ tự nói một mình, dù sao nó cũng không hiểu.
Lê Thấm Thấm dẩu môi: “Táo à, mẹ nên làm gì đây? Nụ hôn đầu mất rồi! Không ngờ nụ hôn đầu của mẹ lại trao cho một người đàn ông sắp đính hôn! Bực quá!”
Sáng hôm sau hơn mười giờ Lê Thấm Thấm mới dậy, khi cô dậy thì trong nhà vô cùng yên tĩnh, chắc Mục Nhiễm Tranh đã ra ngoài nhỉ?
Cô pha cho mình một gói yến mạch, ăn sáng xong lại cảm thấy buồn chán.
Khi đi ngang qua phòng Mục Nhiễm Tranh phát hiện cửa mở nên cô bước vào.
Trên tủ đầu giường có một chiếc hộp đựng nhẫn, Lê Thấm Thấm bước tới cẩn thận mở hộp ra.
“Woa, thật đẹp!”
Đó là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng, trong suốt, lấp lánh.
Lê Thấm Thấm nhìn về phía cửa, Mục Nhiễm Tranh vẫn chưa về.
Cô cười thầm rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, sau đó giơ tay lên hướng về phía cửa sổ.
Những ngón tay thon dài trắng nõn, chiếc nhẫn kim cương màu hồng được đeo trên ngón tay như thể nó được thiết kế riêng cho cô vậy.
Lê Thấm Thấm rất vui, đây là lần đầu tiên cô đeo nhẫn, lại còn là một chiếc nhẫn đẹp như vậy.
Vì xuất thân từ gia đình giàu có nên cô cũng có chút hiểu biết về mấy thứ này, kim cương màu hồng như này chắc chắn rất đắt tiền.
Lê Thấm Thấm bĩu môi: “Chắc là nhẫn đính hôn tặng người phụ nữ kia đây mà!”
Không hiểu sao cô lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu, tối qua Mục Nhiễm Tranh cướp đi nụ hôn đầu của cô, nhưng anh vẫn tỉ mỉ chuẩn bị nhẫn và lễ đính hôn cho người phụ nữ khác!