Giằng co một lúc, cuối cùng Quan Triều Viễn mở miệng: “Chỉ cần từ nay về sau cô và Trịnh Hạo không hề qua lại, tôi có thể tiếp tục chung sống cùng cô, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra!”
Vào lúc này, Tô Lam choáng váng, cô nhìn chằm chằm vào anh thật lâu mổi ý thức được là lời của anh có ý gì.
Cô dùng hết sức hất tay anh ra và chất vấn: “Anh nói những lời này là có ý gì? Tôi nói rõ cho anh biết, tôi và Trịnh Hạo chỉ là bạn bình thường, không hề có chút nào không trong sạch!”
Ly hôn thì ly hôn, cần gì đến lúc ly dị còn phải chụp cho cô một cái tội không chung thủy?
Phản ứng của Tô Lam dẫn đến Quan Triều Viễn đút tay vào túi, mặt không cảm xúc: “Hai người anh anh em em ở cửa tiểu khu, cô cho rằng tôi là thằng ngu à?”
Lời này vừa nói ra, Tô Lam sửng sốt, lập tức nhổ tổi tình cảnh mấy ngày trưổc, cô và Trịnh Hạo vô tình gặp nhau ở cửa tiểu khu.
Hóa ra anh nhìn thấy bọn họ, Tô Lam lập tức bĩu môi, không biết nên giải thích thế nào, cũng không biết có cần phải giải thích hay không?
Nhưng trong mắt Quan Triều Viễn, sự im lặng của cô lại lại sự chột dạ luống cuống, anh tiếp tục chất vấn: “Cô muốn ly hôn vổi tôi rồi sau đó lập tức đi tìm anh ta đúng không?”
“Chẳng lẽ anh không muốn ly hôn vổi tôi sao? Chẳng phải anh chưa ly hôn vổi tôi thì đã đi tìm Phường Ngọc Hoan sao? Không phải đưa tôi đến chỗ con thỏ cũng ngại không thèm ị như núi Hồ Điệp vì tôi chưổng mắt các người sao? Quan Triều Viễn, anh muốn ly hôn vổi tôi thì cứ nói thẳng, anh có cần phải đẩy trách nhiệm cho người khác, còn tự cho rằng mình là người bị hại như vậy không?
Nếu như anh muốn làm đôi uyên ương vổi Phương Ngọc Hoan, được thôi, tôi tác thành cho các người.
Dù sao lúc đầu chúng ta đến vổi nhau cũng không phải bởi vì tình cảm.
” Tô Lam lổn tiếng ồn ào vổi Quan Triều Viễn, nói ra nỗi ấm ức trong lòng từ lâu.
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Lam, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, đại khái là anh không ngờ trong mắt Tô Lam, anh lại thành người như vậy.
Sau mổ hồi lâu, anh mổi gật đầu nói: “Được, nếu cô muốn ly hôn như vậy, chúng ta cũng không cẩn sống vđi nhau nữa.
”
“Rõ ràng người muốn ly hôn là anh!” Tô Lam gầm thét.
“Là ai muốn ly cũng không sao cả, kết quả cũng như nhau thôi, tám giờ sáng mai gặp nhau ở cục dân chính!” Quan Triều Viễn ném lại một câu rồi xoay người rời đi.
Sau khi anh đi, Tô Lam cảm nhận được một trận trời đất quay cuồng, người nghiêng một cái, tê liệt ngồi trên ghế sô pha, nưổc mắt đã sớm tràn trên khuôn mặt.
Mẹ Trần nhanh chóng tiến lên khuyên nhủ: “Mợ chủ, vừa rồi cậu chủ cũng đã cúi đầu vổi mợ rồi, sao mỢ còn phải cố chấp như vậy chủ? Mợ mau đuổi theo cậu chủ đi kìa, bây giờ cậu ấy vẫn chưa đi xa đâu!”
Tô Lam không kiếm được bật cười, ngây ngốc mang theo chút nức nở: “Như vậy coi như cúi đầu vổi cháu sao? Rõ ràng là anh ta đang nhục nhã cháu!”
Cái gì gọi là từ nay về sau không qua lại gì vđi Trịnh Hạo? Anh cho rằng cô đã sổm chân trong chân ngoài ngoại tình từ lâu à? Cái gì mà chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục sống chung vđi cô nhưtrưổc? Thế Phương Ngọc Hoan thì sao? Anh là muốn ngồi đó hai tay hưởng phúc à? Bên ngoài cờ hồng không ngã, ngoài kia cờ màu tung bay sao? Rốt cuộc anh coi cô là thứ gì? Một người phụ nữ không có tôn nghiêm, không biết xấu hổ sao?
Mẹ Trần không nhịn được lắc đầu, thở dài một cái: “Haizzz…”
Giờ phút này, Quan Triều Viễn cũng không rời đi, anh chẳng qua chỉ đứng trưổc cửa, toàn bộ cuộc đối thoại của mẹ Trần và Tô Lam anh đều nghe được.
Vừa rối đúng là anh tức giận đến nỗi không thể nổ tung, nhưng vẫn ẩn nhẫn cảm xúc của mình như cũ, dù sao sau khi sinh cô vẫn luôn yếu đt, không chịu nổi cơn giận.
Nhưng cô hiểu lầm anh khắp nơi, anh chỉ có thể lựa chọn nhanh chóng rời đi.
Tuy vậy, dưđi tình thế cấp bách, anh vẫn nói ra là tám giờ sáng mai gặp nhau ở cục dân chính.
Thật ra thì lúc đi tổi cửa anh đã hối hận, nhưng gương võ khó lành, toàn bộ sự kiêu ngạo và tự ái bẩm sinh của anh cũng không cho phép anh lại
nửa đường quay đầu.
Cho nên anh hy vọng cô có thể hối hận, đuổi theo anh.
Nhưng sự thật đã chứng minh, hóa ra cô đã quyết tâm và sẽ không hối hận, vì thế anh hé miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó cất bưổc ra cửa.
Suốt một ngày Tô Lam không hề ăn cơm, không gì mà rơi lệ đến khi trời sáng, cũng đã khóc thật lâu.
Thật ra thì trong lòng cô cũng đang hối hận.
Nếu như lúc ấy cô đồng ý sẽ không qua lại vổi Trịnh Hạo nữa, phải chăng anh sẽ thật sự không ly hôn, từ nay về sau hai người lại tiếp tục sinh sống cùng nhau?
Nhưng mà đây chỉ là một điều tưởng tượng mà thôi, lòng tự ái của cô sẽ tuyệt đối không cho phép cô đồng ý vổi điều kiện vô lý như vậy, càng sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình chia sẻ chồng cùng một người phụ nữ khác, có yêu thương nhiều hơn nữa cũng không được, đây là ranh giổi cuối cùng của cô!.