Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nghe thấy vậy, Sở Thanh Diên ngây ra như phỗng, Tô Mạnh Cường thì trỢn mắt há hốc mồm.
“Ly hôn? Con nhỏ này, xảy ra chuyện lổn như vậy mà con không nói cho mẹ một tiếng, con tự quyết định sao?” Sở Thanh Diên sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Đúng vậy, sao con có thể ly hôn được chứ? Không ngoan ngoãn làm bà chủ đi, con làm vậy thì có ích gì cho người trong nhà chứ? Mà cũng chẳng có lợi gì cho con cả!” Tô Mạnh Cường không quên chêm thêm một câu cuối cùng.
“Mẹ, đây là việc của riêng con, đương nhiên con tự quyết định được.” Tô Lam không để ý đến Tô Mạnh Cường, nhìn Sở Thanh Diên nói.
Lúc này Sở Thanh Diên đã tức giận đến phát run, vung tay tát Tô Lam một cái!
“Mẹ…” Đây là đẩu tiên Tô Lam bị mẹ đánh, cô che mặt, nưổc mắt nhanh chóng trào ra hốc mắt.
Sở Thanh Diên khóc lóc quở trách nói: “Con kết hôn không nói vổi người nhà, ly hôn cũng không nói vổi người nhà, con có còn coi mẹ là mẹ con không? Chuyện kết hôn ly hôn lổn thế nào chứ, thế mà con tự quyết định một mình sao?”
Tô Mạnh Cường thấy thế thì nhanh kéo Sở Thanh Diên nói: “Bây giờ bà có trách con cũng vô dụng
thôi, nhanh chóng hỏi thử xem con còn có hy vọng tái hôn với Quan Triều Viễn hay không!”
Tô Lam thờ ơ nhìn thẳng vào Tô Mạnh Cường, cô biết ông ta đang có ý đồ gì, cho nên không chờ mẹ nói chuyện cô đã lập tức dập tan ý đồ Tô Mạnh Cường: “Người ta đã sổm có người khác rồi, cho dù con có đi cầu xin người ta thì người ta cũng chẳng thèm liếc con một cái!”
Nói xong, Tô Lam kéo thẳng vali vào trong phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Cách của Tô Lam đúng là đã phá nát ý đồ của Tô Mạnh Cường.

Hôm đó ông ta ở chưa bao lâu đã đi, hơn nữa qua vài ngày cũng chẳng thấy bóng dáng của ông ta, có lẽ là không kiếm chác được gì ở chỗ cô.

Cô cực kỳ khinh thường người ba có cùng huyết thống này.
Tối hôm nay Tô Yên tan học về cũng trò chuyện vổi Tô Lam về chuyện này.
“Chị, chị và anh rể còn có thể quay lại không?” Tô Yên nâng má hỏi.
Tô Lam đang ở viết sơ yếu lý lịch nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua em gái: “Mẹ bảo em đến hỏi sao?”
Mấy ngày nay mẹ vẫn luôn thở ngắn than dài, cũng đã hỏi đi hỏi lại cô rất nhiều lần, Tô Lam đều đáp trả lại.
“Không phải, là tự em hỏi.” Tô Yên nhanh chóng phủ nhận.
Tô Lam cong môi cười: “Chị sẽ không quay đẩu ăn cỏ cũ.”
“Vậy chị cũng không quay lại với “cỏ cũ” Trịnh Hạo sao?” Tô Yên lập tức hỏi với vẻ đẩy phấn khởi.
Nghe vậy, Tô Lam đang gõ bàn phím bỗng nhiên tạm dừng nói: “Trước giờ chị chưa từng ăn cỏ đó!”
Tô Yên nhếch miệng cười, sau đó gọi chị ơi ngắn chị ơi dài xoay quanh Tô Lam nói chuyện một lúc lâu.

Thật ra trong lòng Tô Lam biết rõ Tô Yên yêu thầm Trịnh Hạo, có điều chuyện này cũng là bình thường, khi cô mới vào đại học cũng nảy sinh chút tình cảm với một huấn luyện viên, đây chỉ là rung động tuổi dậy thì, theo thời gian trôi đi thì chút tình cảm này sẽ càng ngày càng mơ hồ.
Có thể nói những nữ sinh trong giai đoạn trưởng thành chỉ cần biết chừng mực là được.

Hơn nữa cô vẫn hiểu Trịnh Hạo, anh ta sẽ không yêu đương vổi học sinh nữ của mình.
Những ngày tiếp theo Tô Lam vẫn luôn tất bận gửi sơ yếu lý lịch đi.

Dù sao cô cũng phải ăn cơm, gia đinh vẫn cẩn phải sống, cô phải nhanh chóng tìm một công việc mổi để có thể nuôi được gia đình.
Sau khi gửi sơ yếu lý lịch ra ngoài, liên tục có công ty gọi điện thoại tổi hẹn phỏng vấn, sau khi phỏng vấn vài nơi, nếu không phải đối phương không hài
lòng cô thì là cô không hài lòng chế độ đãi ngộ và môi trường làm việc của đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui