Chương 2031
Tô Lam vỗ một cái vào ngực Quan Triều Viễn, “Lại cái gì chứ! Bây giờ anh còn chưa khỏe đâu! Anh tỉnh táo lại cho em đi!”
Bởi vì Tô Lam thật sự không đồng ý cho Quan Triều Viễn làm loạn tiếp, anh cũng không kiên trì nữa, tối đó ôm cô ngủ rất say.
Nhưng sáng hôm sau Tô Lam cầm điện thoại di động của mình, lại phát hiện tất cả ảnh chụp chung với huấn luyện viên tập gym trong điện thoại di động đều biến mất, ngay cả số điện thoại cũng bị xóa sạch.
“Người đàn ông này! Đúng là càng già càng hẹp hòi!”
Tô Lam cũng không tính toán nhiều với Quan Triều Viễn.
Đó chẳng qua là một người bèo nước gặp nhau, cho dù để lại số điện thoại cũng chưa chắc đã có liên hệ gì.
Quan Triều Viễn được Tô Lam cẩn thận chăm sóc, sau hai ngày đã khỏe như vâm.
Trận ốm lần này đã cảnh tỉnh anh, anh bắt đầu tập gym lại, cũng không thể kém hơn gã trai trẻ nào đó chứ!
Lần này Tô Lam trở về đã phát hiện ra một bí mật nhỏ, đó là Cửu Cửu không dám đối mặt với cô, hình như luôn trốn tránh cô, cô cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Buổi tối khi cô thảo luận với Quan Triều Viễn về vấn đề này, anh cũng chỉ nói cho có lệ.
“Em suốt ngày hung dữ với con bé, con bé không sợ em mới là lạ đấy!”
“Em làm gì quá hung dữ với con bé đâu? Trước đây con bé vẫn luôn tranh luận với em, bây giờ lại tránh xa, hoàn toàn không để ý tới em.
Trong thời gian em đi không xảy ra chuyện gì chứ?”
Quan Triều Viễn không dám nói cho Tô Lam biết là trước đây Cửu Cửu đã nói muốn thay mẹ.
Nếu để một người mẹ nghe được chuyện này sẽ đau lòng tới mức nào chứ!
“Không có gì, em suy nghĩ nhiều rồi! Em mau tắt đèn, tranh thủ thời gian làm chuyện quan trọng đi!” Quan Triều Viễn tắt luôn đèn và kéo Tô Lam chui vào trong chăn.
Có lẽ vì chuyện lần trước Cửu Cửu nói đổi mẹ thật sự chọc giận Quan Triều Viễn, cô bé không dám đối mặt với Tô Lam.
Tối hôm đó, Cửu Cửu ăn rất ít.
Tô Lam vốn muốn mắng cô bé vài câu nhưng nghĩ đến dạo này cô bé suốt ngày trốn tránh mình nên không nói gì nữa.
Mãi đến lúc sắp đi ngủ, Tô Lam đi thẳng tới trong phòng Cửu Cửu, phát hiện cô bé trốn ở trong chăn.
“Cửu Cửu, con sao vậy?”
Cửu Cửu trốn trong chăn không ra.
Tô Lam ngồi bên giường thở dài, “Cửu Cửu, mẹ mắng con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.
Có lẽ chờ con lớn hơn chút nữa sẽ biết mẹ vẫn rất yêu con.
Trên đời này không có người mẹ nào không yêu con của mình.”
“Con muốn nói cho mẹ biết một chuyện nhưng mẹ đừng giận con, đừng đánh con nhé!” Con bé trốn trong chăn sợ hãi nói, hình như còn có tiếng nức nở.
“Được, lần này mẹ hứa với con sẽ không tức giận với con, cũng không đánh con.”
Cửu Cửu vén chăn chui vào trong lòng Tô Lam, “Con đau răng quá.”
“Con đau răng à? Con há miệng ra cho mẹ xem nào.”
Cửu Cửu khóc như hoa lê trong mưa nhưng sống chết không chịu há miệng ra.
“Cửu Cửu, có phải dạo này con hay ăn kẹo không?”
Chương 2032
Cửu Cửu chỉ khóc nhìn Tô Lam, đôi mắt nhỏ lén lút liếc nhìn về phía cái gối.
Điều này làm sao có thể giấu được ánh mắt của Tô Lam.
Cô lấy gối của Cửu Cửu ra, vừa vén lên lại không khỏi nhíu mày.
Ở đó có hai hộp kẹo, một cái trong đó là hộp kẹo mừng dành cho đám cưới, ngoài ra còn có ít giấy gói kẹo.
Chắc nửa đêm Cửu Cửu ăn kẹo xong nhét giấy gói kẹo ở đầu giường, sau đó quên vứt đi!
Tô Lam thấy Cửu Cửu khóc nức nở như vậy thì thật sự không đành lòng mắng cô bé, lại ôm cô bé vào trong lòng, “Con đừng khóc nữa, không phải mẹ đã nói với con là ăn kẹo ít thôi à? Con đau chỗ nào, há miệng ra mẹ xem nào.”
Mãi đến Tô Lam dỗ cho Cửu Cửu nín khóc, lúc này cô bé mới chịu há miệng cho cô xem.
Răng cô bé bị sâu, đương nhiên sẽ đau rồi.
Tô Lam khó khăn lắm mới dỗ được Cửu Cửu đi ngủ, lúc này quay về phòng ngủ.
Quan Triều Viễn chờ lâu sốt ruột, nhìn thấy cô về thì đặt điện thoại sang bên.
“Sao bây giờ em mới về? Em không biết ở đây có người đàn ông đang chờ rất sốt ruột à?”
“Gần đây có lãnh đạo cấp cao trong công ty kết hôn à?” Tô Lam giả vờ không để ý hỏi.
Bởi vì chỉ có lãnh đạo cấp cao trong công ty kết hôn mới đưa bánh kẹo cưới cho Quan Triều Viễn, những người khác tất nhiên không có tư cách này.
Quan Triều Viễn nghĩ ngợi sau đó lắc đầu, “Không có.
Sao em lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Vậy Cửu Cửu lấy đâu ra bánh kẹo cưới? Ngày mai em còn phải dẫn con bé đi khám răng đấy! Răng con bé bị sâu rồi!” Tô Lam bắt đầu hỏi tội.
Trong nhà này, cô nhắc đi nhắc lại không chỉ một lần, mọi người tuyệt đối không được cho Cửu Cửu ăn kẹo trừ khi cô cho phép.
Đám người giúp việc tất nhiên không dám, vậy chỉ còn lại kẻ cuồng ma nuông chiều con gái Quan Triều Viễn này!
“Dù sao cũng không phải anh cho!”
Đối với vấn đề mang tính nguyên tắc, Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ không lén làm sau lưng Tô Lam.
Anh vẫn biết rõ lợi hại trong đó, cho dù có vụng trộm cho Cửu Cửu ăn kẹo thì nhiều lắm cũng chỉ một hai cái.
“Anh không nhìn thấy hai hộp kẹo dưới gối của Cửu Cửu đấy! Con bé còn ăn sau khi đánh răng buổi tối, răng không sâu mới lạ!”
Quan Triều Viễn bỗng nhiên nhớ tới hai ngày trước mình đưa Cửu Cửu tới công ty, Chung Nhan hình như đã cho con bé ăn kẹo.
Nhưng lúc đó anh quá bận nên không chú ý lắm, chỉ nhắc con bé đừng ăn nhiều.
“Có phải anh đã nhớ ra điều gì không?” Tô Lam thấy Quan Triều Viễn đột nhiên im lặng thì lập tức truy hỏi.
“Vậy chắc là người của công ty cho.”
“Ai cho chứ? Con bé tới công ty bao giờ? Chẳng phải em đã nói với anh là sau này bớt cho con bé tới công ty à? Ở trong công ty, con bé luôn được mọi người vây quanh từ nhỏ, sẽ khó tránh khỏi có cảm giác mình ưu việt hơn người!”
“Mấy ngày nay anh bận quá mà con bé cứ nhất quyết đòi theo, anh dỗ không được chỉ đành dẫn con bé đi, sau đó nhờ một thư ký trong công ty trông giúp.” Quan Triều Viễn vừa nói vừa vò đầu.
“Thư ký nào?” Tô Lam đặc biệt nhạy cảm với loại chuyện này, không tra hỏi tới cùng thì quyết không bỏ qua.
“Chung Nhan, em không biết đâu!”
Chương 2033
“Sao em không biết chứ! Lại là cái cô vẫn được người trong công ty các anh xem thành báu vật chứ gì! Người có dáng vẻ đặc biệt bốc lửa đấy!”
Tô Lam vừa bắt đầu sẽ không chịu buông tha, Quan Triều Viễn thật sự hối hận vì đã nói cho cô biết những điều này.
“Em xem em lại nóng rồi.
Không phải cô ta chỉ chăm sóc Cửu Cửu giúp anh hai ngày thôi à? Đâu có chuyện gì chứ! Em mau ngủ đi!” Quan Triều Viễn vội vàng nằm xuống, tiện tay tắt đèn.
“Có tật giật mình!” Tô Lam cũng lười tranh cãi với Quan Triều Viễn.
Dù sao ngày mai cô vẫn phải đưa Cửu Cửu đi khám răng.
Tối hôm đó Quan Triều Viễn cũng không dám lỗ mãng, biết mình có thể đã gây ra họa rồi.
Sáng hôm sau, Tô Lam đưa Cửu Cửu tới bệnh viện, còn chưa vào cổng mà cô bé đã khóc òa.
“Mẹ, con không muốn đi gặp bác sĩ! Con không muốn bị tiêm, không muốn uống thuốc đâu!”
Cửu Cửu bình thường khỏe mạnh nên ít khi uống thuốc hay phải tiêm nhưng dù sao vẫn là trẻ con, cũng biết sợ.
“Mẹ có nói sẽ bắt con tiêm và uống thuốc đâu? Không phải con bị đau răng à? Chúng ta nên để chú bác sĩ khám cho con, bằng không sau này sẽ càng đau hơn, có lẽ còn phải chích đấy! Cửu Cửu rất dũng cảm, không hề sợ hãi.”
Tô Lam khuyên mãi cuối cùng mới dỗ được Cửu Cửu lên giường cho nha sĩ khám.
Nha sĩ cũng rất đau đầu khi nhìn thấy hàm răng bị sâu của Cửu Cửu.
“Mợ chủ, cái răng này đã sâu hơn nửa, tôi kiến nghị vẫn nên mau chóng nhổ đi, nếu không ngay cả cái răng bên cạnh cũng bị sâu mất.”
Cửu Cửu vừa nghe phải nhổ răng thì sợ đến mức khóc òa, “Con không muốn, con không muốn! Mẹ, con muốn về nhà!”
Tô Lam vội vàng bế Cửu Cửu lên, vừa vỗ nhẹ sau lưng cô bé vừa hỏi bác sĩ: “Vậy phải nhổ luôn hôm nay sao?”
“Vâng, tốt nhất là vậy.
Trẻ con nhổ răng không sao, còn có thể mọc lại.
Bây giờ nhổ răng sẽ không quá đau, dù sao chân răng của trẻ con chưa mọc dài.”
“Vậy được rồi, tôi muốn làm công tác tư tưởng với con bé trước đã.”
Tô Lam bế Cửu Cửu đến băng ghế bên cạnh, cô bé càng khóc thương tâm hơn.
“Mẹ, con không muốn nhổ răng, chúng ta về nhà bây giờ được không?”
Tô Lam lấy khăn tay lau nước mắt cho Cửu Cửu, “Cửu Cửu, trước đây mẹ đã nói với con không thể ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng, kết quả thì sao?”
“Sau này con không ăn kẹo nữa.
Mẹ, con bảo đảm sẽ không ăn nữa, chúng ta về nhà được không?”
“Nhưng răng của con đã sâu rồi, chú bác sĩ lấy nó xuống cho con, nếu không sẽ càng đau hơn, lại đau như đêm qua vậy, hơn nữa mỗi tối đều sẽ đau.”
Cửu Cửu bắt đầu gào khóc.
“Mẹ muốn nói cho con biết chuyện này, trên thế giới này không phải cứ người nào để con làm chuyện con muốn là tốt với con, hiểu không? Có lẽ chờ con lớn hơn sẽ biết người thật sự tốt với con sẽ không để cho con muốn làm gì thì làm.
Cửu Cửu, chúng ta phải dũng cảm một chút, nhổ răng xong thì tương lai con sẽ là đứa trẻ lớn.”
“Nhưng con sợ…”
Chương 2034
“Vậy con muốn đau một chút rồi xong hay muốn mỗi tối đều sẽ đau tới khóc nhè chứ?”
Cửu Cửu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo Tô Lam nhưng muốn cô phải ở bên cạnh mình.
Cả quá trình nhổ răng cũng không đáng sợ như cô bé tưởng.
Bác sĩ cũng nói cho Tô Lam biết sẽ hơi đau sau khi hết thuốc tê.
Tô Lam đặc biệt thưởng cho Cửu Cửu ăn một cốc kem ly không đường, kem ly lạnh sẽ làm răng không quá đau nữa.
Chờ sau khi cơn đau qua sẽ chẳng còn gì nữa, trẻ con sẽ quên ngay thôi.
Cũng bởi vì sự kiện nhổ răng lần này, Cửu Cửu dường như lập tức trưởng thành, cũng thân thiết với Tô Lam hơn, cô bé biết sau này phải nghe lời cô nói.
Nhưng Tô Lam lại ý thức được nguy cơ.
Hôm nay trường mẫu giáo cho nghỉ, Tô Lam ở nhà cũng không có chuyện gì làm nên gọi Cửu Cửu qua.
“Cửu Cửu, hôm nay chúng ta đi đưa cơm trưa cho bố, tạo niềm vui bất ngờ cho bố con được không?”
“Được ạ, được ạ!” Cửu Cửu vỗ tay, vui vẻ khỏi phải nói.
“Vậy mẹ nấu cơm cho bố, Cửu Cửu có muốn giúp mẹ không nhỉ?”
“Con muốn ạ!”
Tô Lam dắt tay Cửu Cửu vào trong bếp.
Dù sao còn lâu mới tới buổi trưa, đủ cho hai mẹ con bọn họ hợp tác chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn cho Quan Triều Viễn.
Cho nên Tô Lam lại chỉ huy Cửu Cửu rửa rau.
Cô nhóc mới lần đầu tiên làm loại chuyện này nên rất tò mò nhưng lúc thật sự bắt tay vào làm thì có lòng lại không có sức.
Thật may cô không yêu cầu cô bé quá cao, vẫn luôn giúp cô bé.
Tô Lam làm vài món mà Quan Triều Viễn thích ăn, còn nấu canh, thuận tiện cũng hợp tác với Cửu Cửu làm ít bánh quy bơ và hai cái Pudding xoài.
Vậy là bữa cơm trưa thịnh soạn đã được làm xong.
Hai mẹ con thật vui vẻ ngồi xe tới tập đoàn Dark Reign.
Đúng lúc Quan Triều Viễn đang thảo luận với Doãn Cẩn xem bữa trưa ăn gì thì nhìn thấy cô mang theo hộp cơm đến.
“Bố!” Cửu Cửu hoạt bát chạy vào.
“Sao em và con lại tới đây?”
Doãn Cẩn nhìn thấy hộp cơm trong tay Tô Lam thì hiểu ra, “Quá tốt rồi, mợ chủ, tôi không cần lo nghĩ chuẩn bị cơm trưa cho Sếp Quan nữa.”
Doãn Cẩn rất thức thời rời khỏi văn phòng, trả lại thời gian và không gian cho ba người nhà bọn họ.
“Bố, hôm nay con đã rửa rau nhé! Cả bánh quy cũng là con và mẹ cùng làm đấy.”
Cửu Cửu ngước mặt nhìn Quan Triều Viễn, anh bế cô bé lên, “Thật à? Cửu Cửu còn biết giúp mẹ làm việc đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, con có ngoan không, bố?”
“Ngoan! Sau này con cũng phải ngoan như vậy mới được!”
Tô Lam đặt hộp cơm lên bàn, nói đùa: “Còn chưa vào cửa đã chạy tới tranh công trước rồi.
Con gái cưng của anh rửa rau, cho dù có bùn thì anh cũng phải ăn đấy!”
“Hai mẹ con em ăn chưa?”
“Bọn em ăn rồi, anh cứ ăn đi.
Cửu Cửu ngồi tiếp bố ăn cơm nhé.”
“Tuân lệnh!”
Chương 2035
Cửu Cửu lắc mông chạy tới lấy đũa và thìa đưa cho Quan Triều Viễn.
“Bố, bố ăn món này đi.
Mẹ làm món thịt này ngon nhất đấy.” Cửu Cửu ở bên cạnh Quan Triều Viễn giống như đang lấy lòng bố mình vậy.
Có món ăn do vợ đích thân nấu, lại có con gái cưng đứng bên cạnh tiếp, Quan Triều Viễn tất nhiên ăn rất ngon miệng.
Tô Lam thấy hai người bố con ở bên nhau vui vẻ thì cầm một hộp bánh quy bơ đi ra ngoài.
Cô đi thẳng vào phòng thư ký.
Lúc này các nhân viên đã ăn trưa xong, đang nghỉ ngơi.
Có người gục đầu trên bàn chợp mắt, có người đang nói chuyện.
Tô Lam gõ cửa.
Mọi người đều biết cô nên vô cùng kinh ngạc khi thấy vợ của chủ tịch tới.
“Mợ chủ, sao mợ lại tới đây vậy?” Doãn Cẩn đi tới, “Mợ tìm tôi có việc gì à?”
“Không, tôi tìm thư ký Chung Nhan.”
Chung Nhan đang trang điểm ở trong góc nghe thấy tên mình thì có hơi lo sợ.
“Chung Nhan, mợ chủ tìm cô!”
Chung Nhan sợ sệt đứng dậy.
Tô Lam mỉm cười với cô ta rồi ra khỏi văn phòng thư ký.
Cô ta thấy bất an nhưng vợ sếp tìm đến thì không dám không đi!
Sau khi Chung Nhan ra khỏi văn phòng, trong văn phòng lập tức sôi trào.
“Sao mợ chủ lại tìm Chung Nhan?”
“Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.
Cô xem dáng vẻ sợ sệt của Chung Nhan lúc ra ngoài đi, chắc chắn đã làm chuyện gì trái với lương tâm rồi!”
“Các cô đừng đoán mò.
Các cô nhớ dáng vẻ nịnh nọt của Chung Nhan khi trông cô chủ Cửu Cửu giúp Sếp Quan mấy ngày trước xem.
Cô ta ỷ vào mình xinh đẹp nên muốn nhân cơ hội chen chân vào đấy!”
“Vợ sếp không dễ chọc đâu.
Cô ta xứng đáng nhận được điều này!”
Doãn Cẩn ho khan, “Được rồi, mọi người đừng bàn tán linh tinh nữa!”
“Thư ký Doãn, anh thường đi theo sếp nhiều nhất, anh thấy chuyện này thế nào? Tôi nghe nói thời gian trước sếp và vợ sếp cãi nhau, Chung Nhan trông con giúp khiến sếp rất hài lòng.
Có người còn nói cô chủ Cửu Cửu cũng rất thích cô ta đấy!”
Doãn Cẩn nghe vậy thì có chút xem thường, “Tình cảm của sếp và mợ chủ đã trải qua sóng to gió lớn, đâu phải loại người nào cũng có thể phá hỏng được chứ? Có vợ chồng nào mà chưa từng cãi nhau.
Hai người bọn họ vẫn ổn, hôm nay mợ chủ còn tự mình nấu ăn và đưa tới cho Sếp Quan đấy.”
Mọi người vừa nghe Doãn Cẩn nói vậy đều như quả bóng xì hơi.
Xem ra tình cảm của hai người bọn họ vẫn rất tốt.
Chung Nhan và Tô Lam đứng trong hành lang, “Mợ chủ, mợ tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì.
Đợt trước tôi ra ngoài nghỉ phép, nghe Cửu Cửu nói con bé tới công ty vẫn luôn được cô chăm sóc nên tôi tới cảm ơn cô.”
Tô Lam đưa bánh quy bơ cho Chung Nhan, “Đây là bánh quy bơ do tôi và Cửu Cửu vừa làm sáng nay, mời cô nếm thử.”
Chung Nhan lúng túng cười, nhận lấy bánh quy, “Thật ra chuyện này cũng không có gì, đều là trách nhiệm của tôi thôi.”
Chương 2036
“Trách nhiệm của cô à? Tôi không thấy vậy.
Chăm sóc Cửu Cửu là trách nhiệm của một người mẹ như tôi, còn làm tốt công việc trong công ty mới là trách nhiệm của cô.
Tôi vẫn phải cảm ơn cô.”
Vẻ tươi cười trên mặt Chung Nhan chợt cứng đờ.
Trước đây cô ta ở chung với Cửu Cửu thật sự có mục đích khác.
“Mợ chủ, tôi…”
“Cô không cần nói gì hết, hôm nay tôi tới cảm ơn cô, sao ngược lại còn làm cô ngượng ngùng chứ? Sau khi tôi về, Cửu Cửu vẫn khen cô, nói cô rất xinh đẹp, cũng rất thích cô đấy.”
Lời này càng làm Chung Nhan không có chỗ dung thân.
Cô ta biết rõ mình từng nói gì với Cửu Cửu hơn ai hết.
Cô ta quên mất trẻ con có thể nói lại với bố mẹ tất cả những lời người khác nói, nếu vậy chẳng phải là…
Tô Lam khoác tay lên vai Chung Nhan, “Cô đừng hiểu nhầm, tôi tới chỉ muốn cảm ơn cô thôi.
Cho dù tôi không có chức quyền gì trong công ty, cũng không thể giúp cô thăng chức tăng lương gì đó nhưng tôi tin cô dùng sự nhiệt tình dành cho con tôi vào trong công việc, chắc chắn sẽ có tiền đồ tốt.”
“Vâng…”
“Cô cố gắng làm việc nhé, tôi không quấy rầy cô nữa.” Tô Lam lại mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Cả người Chung Nhan toát mồ hôi lạnh.
Trời ạ, Tô Lam quá khí thế.
Cho dù cô luôn mỉm cười lại làm cô ta sợ đến hồn bay phách tán.
May là mợ chủ không truy cứu gì, nếu không sợ rằng mình sẽ không giữ nổi công việc này mất.
Tô Lam quay lại trong văn phòng chủ tịch thì không thấy bóng dáng Cửu Cửu đâu, chỉ thấy một mình Quan Triều Viễn đang ngồi trên ghế ăn Pudding xoài.
“Em đi trút giận xong rồi à?” Quan Triều Viễn ngước mắt liếc nhìn Tô Lam.
“Trút giận gì chứ?”
“Trút giận người dụ dỗ chồng em.” Quan Triều Viễn vừa ăn vừa nói.
Tô Lam cười.
Thật ra chuyện này không thể giấu được ánh mắt của Quan Triều Viễn.
“Sao anh biết em ra ngoài làm gì? Anh phái người theo dõi em à?”
“Chuyện này còn cần người theo dõi sao? Anh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.”
Quan Triều Viễn ăn Pudding xoài trong tay một cách thích thú.
Mấy năm qua, có thể nói tài nấu nướng của Tô Lam đã đạt tới trình độ hoàn mỹ.
“Vậy anh dùng đầu ngón chân nghĩ xem tối nay nhà chúng ta sẽ ăn gì?”
Quan Triều Viễn thò tay ôm Tô Lam vào trong lòng.
“Anh nói thật, em giúp anh dạy dỗ những kẻ nhìn anh như hổ đói rình mồi như vậy cũng tốt, bớt rất nhiều rắc rối cho anh.”
Từ khi có con, Tô Lam không chỉ một lần nhắc nhở Quan Triều Viễn phải chú ý tới thân phận của mình.
Mấy năm qua anh thật sự làm được điều đó, bên cạnh gần như không xuất hiện qua các loại nhân vật nữ thư ký này.
Cho dù có nhiều lúc anh không thể không dùng tới phụ nữ nhưng vẫn cố giữ khoảng cách nhất định.
“Ai nói em đi dạy dỗ người ta? Em đi cảm ơn người ta đấy.” Tô Lam chớp chớp mắt nhìn Quan Triều Viễn với vẻ xấu xa.
“Cảm ơn à? Em nghĩ anh sẽ tin sao?”
“Cho nên ngay cả anh cũng không tin, vậy người trong phòng làm việc lại càng không tin.”
Quan Triều Viễn lập tức hiểu được ý định ban đầu của Tô Lam.
Anh quệt tay qua mũi cô, “Bây giờ em đã học được thói xấu rồi! Nhưng… anh thích!”