Năm phút sau, Tô Lam bưng một ly Bích Loa Xuân nóng hôi hổi đi vào văn phòng Quan Khởi Kỳ.
Tô Lam nhìn lướt qua bóng lưng mặc áo sơmi màu trắng đang đứng trước cửa sổ sát đất, sau đó mỉm cười đặt chén trà trong tay lên bàn trà tiếp khách.
“Luật sư Quan mới vừa gọi điện thoại về nói hơn mười phút nữa anh ấy mới về tới công ty, cho nên bảo tôi chuẩn bị trà Bích Loa Xuân cho anh …”
Tô Lam còn chưa nói xong thì người đang đưa lưng về phía cô bỗng nhiên xoay người.
Ngay khi cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia, nụ cười cứng lại trên môi, lời nói cũng nghẹn ở cổ họng.
Lúc nhìn thấy Tô Lam, trong ánh mắt Quan Triều Viễn hiện lên vẻ bất ngờ, nhưng rồi lập tức trở lại vẻ bình thường.
Nhưng còn Tô Lam lại cảm thấy lồng ngực mình rất hoảng hốt, chân tay luống cuống chừng hai giây, cô nói bản thân mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Cô đã từng nghĩ đến vô số cảnh tượng cả hai không hẹn mà gặp, nhưng lại không nghĩ đến tình cảnh hôm nay, cô nhất định phải mang dáng vẻ không có việc gì, đừng khiến cô xem thường bản thân mình.
Ngay sau đó, vẻ mặt Tô Lam hiện lên nụ cười mỉm tiêu chuẩn nói: “Tổng giám đốc Quan, đã lâu không gặp!”
Vẻ hoảng loạn vừa rồi của Tô Lam đều rơi vào trong mắt Quan Triều Viễn, thế mà anh lại cảm thấy tâm trạng tốt lên.
Nhưng mà bây giờ cô lại nói những lời khách sáo và thái độ nói chuyện như thế
vổi anh, anh lập tức cảm thấy hơi mất vui.
“Đúng là đã lâu, hơn nửa năm rồi nhỉ?” Quan Triều Viễn nói một câu bâng quơ.
Đương nhiên Tô Lam không muốn ôn chuyện vổi anh, hơi mỉm cười chỉ tách trà trên bàn: “Mời anh dùng trà, luật sư Quan sẽ về ngay thôi!”
Nói xong, Tô Lam định ra khỏi văn phòng.
Nhưng mà Quan Triều Viễn lại bưổc hai bưổc đi tổi trưổc mặt cô.
Anh tổi gần làm tim cô run lên, lùi ra sau một bưổc theo bản năng, có lẽ là vì quá hoảng loạn mà giày cao gót bị hụt, cả người lập tức mất thăng bằng, cô không khỏi thầm than một tiếng!
Tinh cảnh nghìn cân treo sợi tóc, có một cánh tay mạnh mẽ vòng lên ôm lấy eo của cô, rồi cũng ôm cô vào lồng ngực rộng lổn.
“Á…” Tô Lam đang loạn choạng vươn tay nắm lấy cổ áo sơmi của anh theo bản năng.
Càng sợ thì cô càng thêm hoảng loạn, chóp mũi ngửi được hơi thở đặc biệt của riêng anh, bàn tay to đặt trên hông cô càng ấm áp lạ thường, cô lập tức bị hơi thở của anh bao phủ, tạm thời có hơi luống cuống.
Bây giờ đang là mùa hè nóng bức, tuy rằng trong phòng có mở điều hòa, nhưng mà vừa cử động đã toát mồ hôi.
Trên người cô mặc một bộ váy công sở bằng lụa hơi mỏng, còn anh chỉ mặc cái áo sơmi mỏng, lúc cơ thể hai người chạm vào nhau giống như hydro và khí oxy nóng va chạm vào nhau rồi hóa thành bọt nưổc, da thịt từ trong ra ngoài lập tức nóng rực lên.
Đến khi nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của anh, Tô Lam mđi hoảng hốt dùng sức đẩy Quan Triều Viễn ra.
Sau đó cô cúi đầu chỉnh sửa quần áo trên người, có cảm giác cả khuôn mặt đều nóng rát, thẹn thùng không biết nên phải làm gì đây?