Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chương 2197
Người đàn ông?
Tô Lam gần như là giật mình một cái, cô chợt mở mắt.

“Chào buổi sáng!”
Giọng nói khàn khàn quyến rũ của người đàn ông mang theo mấy phần khắc chế và kiềm chế lười biếng vang lên bên tai cô.

Tô Lam quay đầu, bất ngờ thấy gương mặt của Quan Triều Viễn gần ngay trước mắt.

“Aaal”
Cô gần như là hét ầm lên theo phản xạ có điều kiện, lập tức xoay mình muốn nhảy xuống giường, nhưng bởi vì động tác quá nhanh, đạp hụt một bước, cả người trực tiếp té xuống dưới giường.

Ngay khi cô chuẩn bị tiếp xúc thân mật với sàn nhà thì sau lưng đột nhiên có hai bàn tay kịp thời duỗi tới ôm lấy eo cô.

Ngay sau đó dùng sức một cái, Tô Lam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một giây sau đã nằm ở trong ngực của Quan Triều Viễn.

“Sáng sớm vừa sờ, lại chui đầu vào trong ngực tôi, bà Quan không sợ tôi kìm lòng không được sao?”
Tiếng nói của Quan Triều Viễn giàu từ tính, trầm thấp như đang kìm chế.

Sau khi chạm vào ánh mắt sâu thẳm kia của anh, Tô Lam đột nhiên nhận ra được trên thân thể anh có một vị trí đang dần dần biến hóa mà không thể miêu tả thành lời được.

“Lưu manh!”
Tô Lam hét lên một tiếng, vội vàng xoay mình năm sang một tên, khuôn mặt xinh đẹp kia lại đỏ đến mức có thể nhỏ máu.

“Sáng sớm Bà Quan đã ôm tôi, tôi là một người đàn ông tràn đầy sinh lực có phản ứng cũng là chuyện bình thường, cái này chẳng lẽ không chứng minh được y thuật cao siêu của bà Quan hay sao?”
Thấy người này nói bậy nói bạ mà còn hùng hồn như vậy, Tô Lam hận không thể cầm dép ném lên mặt anh.

Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghị, từ đầu tới cuối, người này nói anh ta có bệnh khó nói chắc chắn là ngụy trang.

Mỗi lần anh ta thấy mình là dáng vẻ như sói như hổ, nào giống như là người có bệnh khó nói cơ chứ?
“Tôi mới không thèm nghe anh nói bậy nói bạ”
Tô Lam hốt hoảng xuống giường, muốn mượn việc này để che giấu sự lúng túng của mình.

Nhưng khi sau khi cô xuống giường mới phát hiện nơi này căn bản không phải là nhà cô mà là một nơi hoàn toàn xa lạ.

“Đây là “Đây là nhà em.


“Nói bậy, nhà tôi thuê là hai phòng ngủ một phòng khách, không phải biệt thự”
Quan Triều Viễn lười biếng ngồi dậy, tấm chăn mỏng trên người từ từ tuột xuống khỏi ngực anh, lộ ra bắp thịt đường cong rõ ràng, “Là tôi nói sai rồi, tôi phải nói đây là nhà của chúng ta.


Nhà của chúng ta?
Nghe được bốn chữ này, trong lòng Tô Lam nhất thời chua xót Năm năm trước, cô còn có một gia đình.

Nhưng mà cha ruột của cô lại sắp đặt đưa cô lên giường người khác, thậm chí còn mượn chuyện này đuổi cô ra khỏi nhà, từ đó về sau cô cũng không có nhà nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui