Chương 2206
Không ngờ rằng mềm dẻo cũng không có tác dụng, ông cụ Quan cũng lười nói lời hay , “Thằng nhóc thối này, người phụ nữ khác thì không nói.
Cháu xem tấm ảnh cuối cùng trông xấp ảnh đi, cô bé—— chắc cháu sẽ gặp chứ?”
Cô?
Quan Triều Viễn sửng sốt một chút.
Anh xoay người đi tới bàn làm việc bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lật.
Anh lấy tấm ảnh được đặt ở dưới cùng Khuôn mặt xuất hiện trên bức ảnh kia, vậy mà có ba bốn phần tương tự với Tô Lam.
Đặc biệt là ánh mắt kia.
Chính là… ánh mắt trong suốt của Tô Lam.
Mà người phụ nữ trong bức ảnh này, ánh mắt anh sâu thẳm, giống như ẩn dấu rất nhiều bí mật.
“Nhóc thối tha? Nhóc thối? Ông đang nói chuyện với cháu đấy? Ông nói với cháu này, hai tháng nữa con bé sẽ quay lại, cháu phải quay về đế đô một chuyến… Tút tút tút——”
Ông cụ Quan còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp.
Ông cụ Quan tức giận mắng to, “Thằng nhóc thối tha này!”
Đầu bên kia điện thoại, ánh mắt Quan Triều Viễn sâu thẳm dừng trên bức ảnh.
Một hồi lâu sau, anh mới kéo ngăn kéo ra, một tay lấy tất cả ảnh chụp bỏ vào trong ngăn kéo, sau đó đóng thật mạnh.
Như vậy, thật giống như không muốn nhớ lại gì đó…
Ngày mai, là bữa tiệc đính hôn của Cố Đức Hiệp và Liễu Mộng Ngân.
Nếu không phải buổi chiều Lâm Thúy.
Vân nhắn wechat nhắc cô, suýt chút nữa là cô quên luôn chuyện này.
Buổi chiều ngày hôm nay không có nhiều bệnh nhân lắm.
Sau khi tiếp hai người bệnh, Tô Lam đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, thì bỗng nhiên, di động trong túi đột nhiên vang lên.
Cô cúi đầu nhìn lướt qua, trên đó hiện lên tên của Quan Triều Viễn.
Cô khẽ nhíu mày, có chút do dự.
Ba ngày trước, cô khuất phục dưới uy lực của Quan Triều Viễn, chuyển vào biệt thự Bắc Ngự Cảnh.
Vốn cô vẫn lo lắng đề phòng, sợ tên lưu manh bại hoại này thừa dịp mình đang ngủ sẽ làm ra chuyện gì không tả nổi với mình.
Nhưng sau đó, cô mới nhận ra sự lo lắng của mình hơi thừa.
Bởi vì mấy ngày này Quan Triều Viễn bề bộn nhiều việc Buổi tối sau khi cô ngủ, anh mới về nhà.
Buổi sáng mình còn chưa tỉnh, anh lại rời khỏi nhà.
Phá lệ là, mấy ngày nay, mỗi buổi tối anh đều thành thành thật thật, thậm chí ngay cả hành vi gây rối cũng không có.
Chẳng lẽ là… Lương tâm bỗng nhiên xuất hiện?
“Ting ting, ting ting, tỉng ting Tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt bên tai.
Tô Lam đi đến bên cạnh ban công, bấm nghe.