Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Người đến không chút khách sáo chỉ vào Tô Mạnh Cương.

Tô Lam quay đầu, nhìn thấy người đứng sau lưng mình vậy mà là Quan Khởi Kỳ.

Lúc này, Quan Khởi Kỳ mặc áo sơ mi trắng lời lẽ chính nghĩa, trông cứ như là hoá thân của chính nghĩa, anh ấy là một luật sư xuất sắc, trên người mang một loại khí chất trang trọng.

“Tao đánh con gái tao, liên quan đéo gì đến mày!” Tô Mạnh Cương kêu gào.

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ quay đầu nhìn Tô Lam, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

“Tôi không có quan hệ gì với ông ta hết!” Tô Lam trả lời chắc chắn.

“Mày là đồ con gái bất hiếu, ngay cả ba mày cũng không nhận!” Tô Mạnh Cương lại muốn tiến lên đánh cô.

Quan Khởi Kỳ đứng giữa ngăn lại, cảnh cáo ông ta: “Ông còn ngang ngược là tôi báo cảnh sát đấy!” Nghe đến mấy chữ báo cảnh sát, Tô Mạnh Cường hơi kiêng dè, vươn tay chỉ vào Tô Lam nấp sau lưng Quan Khởi Kỳ: “Nghe nói mày đang làm việc ở văn phòng luật sư rất nổi tiếng, chuyện tạo nói lúc nãy nếu như mày không làm xong cho tao thì tao sẽ đến công ty của mày kể hết chuyện xấu của mày ra, để xem mày làm sao làm ở công ty được nữa? Để xem ông chủ của mày còn trọng dụng mày được nữa không?”
Nghe thấy Tô Mạnh Cương lại có suy nghĩ độc ác hèn hạ như vậy, Tô Lam kích động tiến lên tranh luận phải trái với ông ta: “Tôi có chuyện xấu gì cần ông nói hả? Ông nói rõ ràng cho tôi!”
Còn chưa đợi Tô Mạnh Cương nói chuyện, Quan Khởi Kỳ đã trịnh trọng nói với Tô Mạnh Cương: “Tôi có thể nói cho ông biết, tôi chính là ông chủ của Tô Lam, tôi vô cùng tán thưởng cô ấy, hơn nữa luôn trọng dụng cô ấy, tôi nghĩ không cần tôi nói thì hẳn là ông cũng biết tôi là luật sư chứ? Trái lại tôi không sợ kiện ống tội phỉ báng, đây là danh thiếp của tôi, tôi có thể nói cho ông biết nếu như sau này ông lại đến tìm nhân viên của tôi gây phiền phức, tôi sẽ không đồng ý!”
Nói rồi, Quan Khởi Kỳ nhét danh thiếp của mình vào tay Tô Mạnh Cương, kéo tay Tô Lam rời đi.

“Luật sư thì giỏi lắm à? Đồ để tiện, lần này lại quyến rũ tới luật sư, mày cũng có bản lĩnh quá đó, lần nào cũng quyến rũ dan díu ông chủ, lại không cho ba mày chút lợi ích gì, ông trời sẽ không tha cho mày đâu!” Tô Mạnh Cương kêu gào sau lưng Quan Khởi Kỳ và Tô Lam, hung hăng giậm danh thiếp trong tay dưới chân.

Nghe thấy tiếng chửi rủa khó nghe sau lưng, vành mắt của Tô Lam không nhịn được đỏ lên.

Quan Khởi Kỳ thấy thế, mở cửa xe, lần này Tô Lam không từ chối, trực tiếp ngồi vào ghế phó lái của Land Rover.

Không biết hôm nay có chuyện gì, bỗng nhiên hôm nay Tô Lam không thể khống chế cảm xúc của mình, chuyện xưa hiện lại rõ mồn một trước mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Quan Khởi Kỳ thấy thế thì hơi luống cuống tay chân, chỉ có thể đưa hai tờ khăn giấy qua, im lặng mà nhìn cô.

Tô Lam nhận lấy khăn giấy, giọng nức nở nói: “Cảm ơn.”
Khóc một hồi, dùng khăn giấy lau sạch nước mắt, cô mới ngẩng đầu miễn cưỡng cười nói: “ Để anh chê cười rồi.”
“Người đó là ba ruột của cô à?” Đương nhiên Quan Khởi Kỳ biết lời của Tô Mạnh Cường cũng không phải là không có căn cứ, hơn nữa có nhìn ra đã chứa oán hận rất sâu.

“Trên huyết thống thì có thể nói như vậy.” Tô Lam cười lạnh.

“Tôi phải làm thế nào mới có thể giúp được cô?” Trong mắt Quan Khởi Kỳ đầy vẻ thương tiếc.

“Anh đã giúp được tôi, nếu không có anh, vừa nãy ông ta sẽ không đi dễ dàng như vậy.” Tô Lam dùng ánh mắt biết ơn nhìn Quan Khởi Kỳ.

“Nếu cô không để ý, tôi có thể làm nơi để cô trút nỗi lòng.” Quan Khởi Kỳ nhìn cô đầy chân thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui