Lời nói này khiến Tô Lam nín khóc bật cười, hôm nay cô thật sự rất phiền muộn, thật sự rất cần trút hết tâm sự, trong lòng cứ như có tảng đá lớn đè nặng lên cô.
“Mười sáu năm trước ông ta vứt bỏ mẹ với em gái tôi còn có tôi để cưới người thứ ba, mẹ tôi quỳ xuống cầu xin ông ta cũng không thể khiến ông ta hồi tâm chuyển ý..” Tô Lam rủ rỉ nói.
Quan Khởi Kỳ nghiêm túc lắng nghe, từ đây lại biết được thêm một mặt khác của Tô Lam, thì ra phía sau một người phụ nữ thường ngày hùng hùng hổ hổ lại còn có một quá khứ thê thảm như vậy...!
Chiều nay khi chuẩn bị tan ca, Quan Khởi Kỳ gọi Tô Lam đến phòng làm việc.
“Luật sư Quan, có việc tìm tôi à?” Tô Lam đứng trước bàn làm việc của Quan Khởi Kỳ hỏi.
Kể từ sau sự việc lần trước, Tô Lam và Quan Khởi Kỳ đã hơi giống như bạn bè, cô không còn giấu diếm anh ấy như trước, biết đâu cô và anh ấy có thể trở thành những người bạn tốt khác giới của nhau, cô rất biết ơn sự chăm sóc của anh ấy dành cho mình.
Quan Khởi Kỳ ngẩng đầu nói: "Tôi muốn nhờ cô một việc, không biết tối nay cô có rảnh không?".
“Tôi không bận gì, anh nói đi, tôi có thể giúp gì được?” Nghe được là việc riêng, Tô Lam lập tức bật cười.
Đương nhiên cô vui vẻ đồng ý, giữa bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.
“Cô có biết ông cụ Lý của tập đoàn Kình Thiên ở Giang Châu không?” Quan Khởi Kỳ vung ra một mồi câu.
Tô Lam suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Toàn Giang Châu ai mà chẳng biết ông cụ Lý của tập đoàn kinh Thiên, ông ấy đức cao vọng trọng và nhiệt tình làm từ thiện.
Ông ấy đã tài trợ xây dựng nhiều trường tiểu học vùng sâu vùng xa ở Giang Châu, vả lại đã liên tục đại diện Giang Châu chúng ta đến Kinh Thành tham gia Đại hội đại biểu nhân dân trong nhiều năm.”
Quan Khởi Kỳ mỉm cười nói: "Hôm nay là kỷ niệm bốn mươi năm ngày cưới của ông cụ Lý và bà xã.
Các con trai và con gái của ông ấy đã tổ chức một bữa tiệc cho vợ chồng ông ấy.
Tôi cũng nhận được thư mời, nhưng hiện tại tôi đang thiếu một bạn gái đi cùng, cho nên muốn mời cô đi với tôi một chuyến.”
Nghe vậy, Tô Lam giật mình.
Cô không ngờ Quan Khởi Kỳ lại nâng đỡ mình.
như vậy, do đó cô hơi chần chừ và thầm nghĩ: “Anh ấy không có bạn gái sao? Anh ấy còn trẻ, sự nghiệp thành đạt, đẹp trai, chắc hẳn cũng có bạn gái chứ nhỉ? Nhưng nếu anh ấy đã có bạn gái, tại sao còn mời mình dự tiệc cùng anh ấy? Lẽ nào không sợ bạn gái ghen hay sao?”
Thấy Tô Lam lúng túng, bỗng nhiên Quan Khởi Kỳ nói: "À đúng rồi, trước tiên cô phải xin ý kiến chồng của cô mới phải, tôi sơ suất quá rồi.”
Nghe vậy Tô Lam nói: "Không cần đâu, tôi không có chồng.”
Trên mặt Quan Khởi Kỳ lộ vẻ sửng sốt, sau đó nói: "Không phải cô bảo đã có con rồi sao?”
Tô Lam không còn cách nào khác, đành phải trả lời: "Tôi ly hôn rồi, con tôi...!cũng đã chết yểu."
Nói đến đây, cô vẫn không kìm được xúc động, che miệng lại, hai mắt rưng rưng như sắp khóc.
Quan Khởi Kỳ thấy vậy cũng choáng váng hồi lâu! Một lúc sau, anh ấy đứng lên nói xin lỗi: "Xin lỗi cô, tôi thật sự không biết."
“Không sao, thật ra chuyện cũng đã qua lâu lắm rồi, đây là vấn đề của riêng tôi.” Tô Lam dùng mu bàn tay quệt đi một giọt nước mắt, sau đó cố gắng ngẩng đầu ngước nhìn trần nhà.
“Hiện tại cô...!còn độc thân sao?” Quan Khởi Kỳ sờ đầu, lại lần mò đến cổ áo, cảm thấy không biết tay của mình đặt đâu cho phù hợp.
“Thực ra độc thân cũng tốt, không vướng bận, không lo nghĩ.” Tô Lam miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Một lát sau, Tô Lam lập tức khôi phục tinh thần, đưa mắt nhìn Quan Khởi Kỳ hỏi: "Buổi tiệc bắt đầu lúc mấy giờ? Tôi phải chuẩn bị như thế nào?"