Cái gì? Nhà họ Lý và nhà họ Quan quen thân nhiều đời sao? Quan Triều Viễn kia cũng là con cháu của nhà họ Quan, hôm nay ngay cả Quan Khởi Kỳ cũng tham dự một dịp quan trọng như vậy, trong khi Quan Triều Viễn còn có ảnh hưởng lớn hơn ở nhà họ Quan chắc chắn cũng sẽ đến đây tham dự?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Tô Lam lúng túng không biết phải làm thế nào, bởi vì cô thực sự sợ gặp phải Quan Triều Viễn.
“Cô bị sao vậy?” Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ lo lắng ôm lấy vai cô.
“Không sao, đột nhiên tôi hơi chóng mặt.” Tô Lam nói dối.
“Vậy để tối đỡ cô ngồi nghỉ bên kia một lát nhé?” Quan Khởi Kỳ quan tâm.
Như vậy ngược lại cũng tốt, ngồi trong góc như thế, nói không chừng một lát nữa có thể tránh được Quan Triều Viễn.
Tô Lam gật đầu, Quan Khởi Kỳ ân cần để lấy cánh tay cô, dìu cô bước đến ngồi xuống trong góc phòng.
Tuy nhiên, chuyện luôn trùng hợp đến thế, vừa đi được hai bước, cả hai đã đụng mặt nhau.
Tô Lam nhìn đằng trước, thật sự muốn tránh cũng không thể tránh, nhất thời hơi khó xử.
Phía trước gồm một người mặc âu phục màu đen và một người bận chiếc váy đuôi cá đỏ rực, đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh tay của Quan Khởi Kỳ đang dìu Tô Lam, trong khi người phụ nữ kia đang thân mật khoác tay của người đàn ông, nhưng ánh mắt thì đầy sắc bén nhìn Tô Lam chòng chọc.
Ánh mắt của hai người khiến Tô Lam rất khó chịu, lập tức đứng thẳng lưng, thầm nghĩ: “Dù thế nào cũng là bọn họ làm chuyện có lỗi với mình, việc gì
mình phải xấu hổ? Tuyệt đối không thể để hai người đó xem thường mình, cho nên phải lập tức chấn chỉnh tinh thần mới được.”
“Anh họ, Phương Ngọc Hoan, hai người cũng ở đây sao?” Quan Khởi Kỳ dìu Tô Lam tiến lên chào hỏi.
Quan Triều Viễn phớt lờ Quan Khởi Kỳ, ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ khác.
Quan Khởi Kỳ cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, nhưng anh ấy cũng chẳng thèm để bụng, anh ấy cho rằng Quang Triều Viễn đang hiểu lầm anh ấy đang giở trò trai gái bậy bạ, cho nên mới nổi giận với mình, mà anh ấy mãi vẫn chưa có cơ hội để giải thích rõ ràng với Quan Triều Viễn.
Ngược lại, Phương Ngọc Hoan liếc nhìn Quan Khởi Kỳ cười khẩy một tiếng: "Khởi Kỳ, anh cũng biết chơi ghê, vậy mà còn đưa vợ cũ của anh họ anh đến tham dự tiệc chiêu đãi của ông cụ Lý, có phải anh cố tình làm khó nhà họ Quan chúng ta không?”
Nghe Phương Ngọc Hoan nói thế Quan Khởi Kỳ sững sờ, quay đầu nhìn Tô Lam trước mặt, sau đó hỏi lại cô ta: "Cô nói vợ cũ là ý gì?”
"Sao hả? Anh không biết à? Tôi biết ngay là anh cũng sẽ không làm ra chuyện tệ hại như vậy.” Phương Ngọc Hoan ngạc nhiên nói.
Tô Lam lạnh lùng liếc nhìn Phương Ngọc Hoan, sau đó quay đầu nhìn Quan Khởi Kỳ nói: "Cô ta nói đúng, tôi là vợ cũ của anh họ anh!"
Quan Khởi Kỳ ngạc nhiên đến mức không thốt nổi nên lời, xoay đầu lại nhìn Quan Triều Viễn đang đưa mắt sang chỗ khác, ngay lập tức anh hiểu được tại sao hôm đó anh lại kích động túm lấy cổ áo anh ấy như vậy, hóa ra Tô Lam là vợ cũ của anh họ mình sao?
“Xem đi, tự cô ta đã lên tiếng thừa nhận rồi.
Nếu anh còn quan tâm đến thể diện của nhà họ Quan thì mau đưa cô ta ra khỏi đây, đừng để nhà họ Quan chúng ta bị xấu mặt!” Bây giờ Tô Lam đã là cái gai trong mắt của Phương Ngọc Hoan, nên cô ta chả cần phải kiêng dè gì.
Đương nhiên, cô ta đang cố tình nói cho Quan Triều Viễn nghe, để anh càng thêm chán ghét Tô Lam.
Lúc này Tô Lam mới nhìn Quan Khởi Kỳ, trong mắt hiện lên như muốn nói, nếu như bây giờ anh ấy muốn cô đi thì cô sẽ phối hợp, đương nhiên cô không muốn làm Quan Khởi Kỳ mất mặt.