Sau khi ngạc nhiên trong giây lát, Quan Khởi Kỳ kiên quyết nắm lấy tay Tô Lam nói: "Cô là bạn gái của tôi đêm nay, ngoại trừ chủ ở đây, còn lại không ai có quyền đuổi cô đi!”
Nghe Quan Khởi Kỳ trả lời như vậy, Tô Lam mím chặt môi dưới.
Lúc này, Quan Khởi Kỳ đã bỏ ngoài tại toàn bộ lời nói của Phương Ngọc Hoan, khiến cô vô cùng biết ơn anh ấy.
Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ còn nhìn thẳng vào Phương Hoài Ngọc khẳng khái tuyên bố: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì bây giờ cô vẫn chưa phải là người của nhà họ Quan chúng tôi? Cho nên cô hoàn
toàn không có tư cách lớn tiếng tự xưng là người của nhà họ Quan.”
"Anh..." Mấy câu của Quan Khởi Kỳ Phương làm Ngọc Hoan tức giận đến không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt.
Sau đó, Quan Khởi Kỳ bước đến trước mặt Quan Triều Viễn nói: "Anh họ, sau này em sẽ cho anh một lời giải thích, nhưng không phải là bây giờ."
Nói xong, Quan Khởi Kỳ nắm tay Tô Lam đi đến một góc.
Tô Lam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Ngọc Hoan và Quang Triều Viễn, sau đó nghe lời quay người đi theo Quan Khởi Kỳ.
Sau khi họ rời đi, Phương Ngọc Hoan nắm lấy cánh tay của Quan Triều Viễn phàn nàn: “Triều Viễn, anh xem em họ anh, không hề để em vào mắt!”
"Tôi cảm thấy em ấy nói không sai." Quan Triều Viễn thản nhiên nói.
Phương Ngọc Hoan tức giận gần chết, nhưng cô ta vẫn không dám bộc phát, cô ta chỉ có thể vừa khóc lóc vừa than vãn: "Triều Viễn, dù sao thì đó cũng là người phụ nữ anh không cần nữa, bây giờ Quan Khởi Kỳ nhặt cô ta về đúng là không nể mặt anh chút nào, người phụ nữ đó mới mấy ngày đã chạy đến vòng tay của Quan Khởi Kỳ, đúng là chuyển hướng nhanh thật đó?”
“Cô nói đủ chưa?” Sắc mặt Quan Triều Viễn tối sầm lại.
“Những chuyện em nói đều là sự thật!” Phương Ngọc Hoan lẩm bẩm trong miệng.
Quan Triều Viễn hạ giọng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Nếu cô không vui thì tự mình về đi, đừng làm hỏng bầu không khí bữa tiệc của ông Lý và vợ của ông ấy."
Nói xong, anh quay lại lấy một ly rượu brandy trên khay của người phục vụ, ngửa đầu lên uống cạn nó.
Phương Ngọc Hoan chỉ có thể tùy tiện uống một ly, nói chuyện và cười đùa cùng với những nữ sĩ.
Quan Khởi Kỳ và Tô Lam cùng ngồi xuống ghế sô pha trong một góc nào đó.
“Xin lỗi, tôi không nói rõ với anh rằng tôi là vợ cũ của anh họ anh, tôi cũng chỉ vừa mới biết được Quan Triều Viễn là anh họ của anh cách đây vài ngày.” Tô Lam thẳng thắn nói.
Quan Khởi Kỳ cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên buồn cười nói: "Vừa rồi tôi thật sự cũng hơi tức giận, nhưng tôi cũng chưa từng hỏi cô về chuyện này, cho nên cô không cần phải xin lỗi tôi."
“Nếu như anh cảm thấy tôi không thích hợp ở lại Khải Vy, khi trở về tôi sẽ nộp đơn xin thôi việc cho anh.” Sau khi Tô Lam cầm ly rượu lên ngẩng đầu nói.
Nghe nói vậy, Quan Khởi Kỳ hơi ngạc nhiên nói: “Về chuyện cô là vợ cũ của anh họ tôi với chuyện cô làm ở công ty của tôi, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau sao?"
"Quan Triều Viễn hiểu lầm chúng ta, tôi không muốn khiến anh phải khó xử, hơn nữa anh cũng không dễ ứng xử trong họ?" Tô Lam nhìn Quan Khởi Kỳ.
Quan Khởi Kỳ mỉm cười, vỗ nhẹ lên lòng bàn tay Tô Lam: "Đừng lo lắng, từ nhỏ tôi và anh họ có quan hệ rất tốt, tuy rằng tôi gọi anh ấy là anh họ, nhưng bọn tôi chỉ cách nhau có vài tháng, có thể nói, bọn tôi lớn lên cùng nhau, anh ấy rất hiểu tính tôi, tôi cũng hiểu anh ấy, tôi giải thích với anh ấy một chút.
nhất định anh ấy sẽ hiểu thôi.
Về phần gia đình tôi, từ khi ông bà tôi qua đời, dòng họ Quan bọn tôi rất ít khi gặp mặt nhau nên cô không cần phải lo lắng."