Đương nhiên ông cụ Lý và vợ tặng đồ đều có giá trị không nhỏ, có bình hoa Đại Tống, tranh chữ thời Minh, các đồ trang sức châu báu thời Thanh và dân quốc, có thể thấy rằng hai ông bà rất hào phóng.
Một số khách mời thực sự quan tâm đến hoạt động từ thiện, có người cho là hai người giữ thể diện, cũng có người nghĩ giả vờ giả vịt, cho nên cạnh tranh rất sôi nổi, sau khi mười mấy món đồ quý giá bị bán đấu giá xong vậy mà được hơn hai ngàn vạn từ thiện.
Lúc hoạt động cạnh tranh đến lúc cao trào, bỗng nhiên MC tuyên bố: "Các vị, ông cụ Lý và Vợ ông ấy rất cảm động về các vị đã hỗ trợ hết sức trong ngày hôm nay, cho nên bà cụ Lý kính yêu của chúng ta quyết định hôm nay sẽ mang một vật quý giá đã cất giữ hơn bốn mươi năm ra quyên tặng đấu giá!" Một lúc sau, bà cụ Lý bước lên đài, run rẩy lấy ra một hộp nhung tơ màu lam, sau khi mở ra, đưa mắt nhìn vào bên trong vài giây mới quay lại
microphone nói: "Đây là ghim cài áo mà chồng tôi đã tặng khi cầu hôn tôi, cũng xem như là tín vật định tình của chúng tôi, người đầu tiên giữ chiếc ghim cài áo này chính là mẹ chồng tôi, nghe nói là đồ của Hoàng gia nước Anh, tôi cảm thấy cái ghim cài áo này mang đến may
mắn cho chúng tôi.
Bây giờ khi chúng tôi đã kết hôn tròn bốn mươi năm, quyết định lấy nó ra quyên tặng làm một chuyện có ý nghĩa, tôi và chồng tôi sẽ càng vui sướng.
Cho nên hi vọng đêm nay nó sẽ được một giá tốt, cũng tìm được người có duyên với ghim cài áo này!"
Bốp bốp bốp...!
Sau khi bà cụ Lý nói xong, nhóm khách mời đều đứng dậy vỗ tay.
Tô Lam cũng rất cảm động, dù sao đây cũng là tín vật định tình, là thứ quan trọng nhất trong đời, mà ghim cài áo này lại còn chứng kiến tình cảm mặn nồng hơn bốn mươi năm của hai ông bà.
Sau đó bà cụ Lý lại nói tiếp: "Hiện tại tôi cần một cô gái trẻ lên đây giúp tôi cho mọi người xem ghim cài áo này!"
Lời này vừa nói ra, các cô gái trẻ tuổi đứng ở phía dưới đều kích động, dù sao đây cũng là chuyện tốt, đồ trang sức của bà Bá tước nước Anh chắc chắn có giá trị không nhỏ, đều muốn được mở mang kiến thức một chút.
Đôi mắt của bà cụ Lý quét tới quét lui trên người biết bao cô gái trẻ, cuối cùng đưa tay chỉ vào một cô gái đang mặc váy dạ hội màu đen nói: "Mời cô lên đây giúp tôi một chút!"
Giờ phút này, tất cả ánh mắt đều đồng thời nhìn về phía Tô Lam, Tô Lam ngẩng đầu nhìn, thấy ngón tay của bà cụ Lý chỉ vào mình, cô hơi ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn Quan Khởi Kỳ đang đứng bên cạnh.
"Bà cụ Lý nói cô đấy, đi nhanh đi." Quan Khởi Kỳ mỉm cười nói.
Không còn cách nào, Tô Lam chỉ có thể cất bước đi lên khán đài.
Sau khi bước lên đài Tô Lam phát hiện tất cả con mắt ở phía dưới đều chăm chú nhìn mình, trong đó có không ít ánh mắt hâm mộ ganh tị, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả Phương Ngọc Hoan.
Bà cụ Lý lấy ghim cài áo trong hộp tơ nhung ra, tự tay giúp Tô Lam đeo ở ngực trái.
Tô Lam cúi đầu xuống, nhìn thấy ghim cài áo thật sự vừa hoa lệ lại xinh đẹp, một viên ngọc trai được đính ở giữa, rất nhiều viên ngọc trai nhỏ được xâu lại thành tua và rủ xuống, rất có phong cách của nước Anh, chế tác tinh tế độc đáo, vừa nhìn đã thấy có nét riêng của Hoàng gia nước Anh, nhất là viên ngọc trai to nhất kia.
Cỡ nửa ngón tay cái, chắc là có giá trị không nhỏ.
Ở dưới đài cho dù là nam hay nữ ngay tại giây phút này ánh mắt của họ đều tập trung vào ngực trái của Tô Lam, làn da trắng nõn phối với váy dạ hội màu đen vốn dĩ đã lóa mắt, bây giờ lại phối thêm một cái ghim cài áo cao quý càng làm cho mọi người không thể dời nổi måt.
Đương nhiên ở dưới đài cũng có những cô gái tụ lại thảo luận riêng, con nhỏ này từ đầu chui ra vậy? Rõ ràng đang mặc bộ quần áo không đắt tiền, hai bộ trang sức đeo trên người càng keo kiệt, cũng không biết là ai mang cô ta tới đây, ghim cài áo quý báu như vậy mà đeo lên người cô ta thật sự là giảm giá trị.