Trong đám người có ánh mắt như băng ngàn năm quét mắt nhìn những người đàn ông ở dưới đài nhìn Tô Lam, khuôn mặt đã đen lại thành một đường từ lâu.
Lúc này, MC nói: "Các vị, ghim cài áo này không chỉ đến từ Hoàng gia nước Anh, mà còn có ngụ ý đại biểu cho hạnh phúc hôn nhân mỹ mãn, thuận lợi, có thể nói là khó mà có được.
Dựa vào giám định của chuyên gia, ghim cài áo này giá thị trường là hai trăm sáu mươi vạn, đêm nay giả thầu thấp nhất của chúng ta chính là hai trăm sáu mươi vạn, nếu như vị nào thích ghim cài áo này, bây giờ có thể nói ra giá tiền bạn dự định bỏ ra!"
"Hai trăm sáu mươi vạn!" Trong đám người, người đầu tiên ra giá chính là một quý bà, có thể thấy được người này rất thích ghim cài áo.
"Hai trăm tám mươi vạn! "
"Hai trăm tám mươi lăm vạn!"
"Các vị, khoảng cách mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười vạn, cảm ơn!" MC tranh thủ thời gian nói một câu.
“Ba trăm vạn! "Lúc này, đột nhiên Quan Khởi Kỳ giơ tay nói.
"Luật sư Quan ra giá ba trăm vạn!" MC lập tức nói.
Tô Lam nhìn về phía Quan Khởi Kỳ, hiện tại anh ấy đang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn mình, không biết rốt cuộc thứ anh ấy thưởng thức là Tô Lam hay ghim cài áo trước ngực?
"Ba trăm năm mươi vạn!" Khi dưới đài đang im ắng, bỗng nhiên người trên đài hô một tiếng.
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía người vừa hô lên kia, là ông cụ Lý.
Ông cụ Lý mỉm cười nhìn qua vợ mình bên cạnh, cười nói: "Tôi mua về tặng cho bà!"
Lúc này, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ Lý xuất hiện một nụ cười ngại ngùng.
Hiện tại Tô Lam đang đứng cách bà cụ Lý gần nhất có thể cảm nhận được tình nghĩa vợ chồng của ông cụ Lý và vợ quả là sâu nặng, bằng chứng đó là đã từng tuổi này bà ấy còn giống như cô gái nhỏ biết ngại ngùng, có thể thấy bà ấy thực sự rất hạnh phúc, còn hạnh phúc nhiều năm như vậy, Tô Lam không khỏi bị tình cảm tốt đẹp này lây nhiễm, cúi đầu nhìn ghim cài áo trước ngực, nghĩ thầm: Có lẽ ghim cài áo này thật sự là đồ may mắn.
Vừa nghe được lời này của ông cụ Lý, tất cả mọi người đều tự vỗ tay.
Ông cụ Lý và vợ ông đang ôm nhau thắm thiết.
Trong lúc nhất thời, rốt cuộc cũng không còn người nào ra giá.
Mắt thấy MC đang muốn kết thúc màn đấu giá.
Bỗng nhiên, trong đám người có một người giơ lên cánh tay trái, cũng hộ một câu: "Năm trăm vạn!"
Nghe được giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia, Tô Lam cau mày, sau đó đồng loạt nhìn về phía người vừa giơ tay cùng với ánh mắt của mọi người.
Sắc mặt Quan Triều Viễn lạnh lùng mặc một thân tây trang màu đen, không thèm để ý tới những ánh mắt đang nhìn anh, đôi mắt rơi xuống trên người đang đeo ghim cài áo ở trên khán đài.
Ánh mắt của Quan Triều Viễn cũng không khiến ai nghi ngờ, bởi vì mọi người đều cho rằng anh đang nhìn ghim cài áo.
Tô Lam nhìn thấy Phương Ngọc Hoan đang đứng bên cạnh Quan Triều Viễn rất phấn khởi, trong mắt hiện lên ánh sáng.
Bỗng nhiên đáy lòng Tô Lam lướt qua sự mất mát.
Anh muốn mua cho Phương Ngọc Hoan làm vật định tình hay làm quà kết hôn? Như thế rất phù hợp với tính cách của anh, làm chuyện gì đều tiêu một số tiền khổng lồ.
MC sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn ông cụ Lý và bà cụ Lý đều không có ý kiến gì, trực tiếp kích động nói: "Năm trăm vạn, quý ông này ra giá năm trăm vạn! Năm trăm vạn lần.
một, năm trăm vạn lần hai, chốt giá!"
Sau khi bủa gỗ gõ xuống, buổi đấu giá ghim cài áo này kết thúc.
"Mời quý ông này lên đài!" Sau đó MC làm một động tác mời.