"Anh buông tôi ra!"
Tô Lam dùng hết sức vẫn không thể thoát khỏi, trái lại bàn tay của anh còn ôm chặt hơn, eo của cô bị cố định trong tay anh, cơ thể của cô chỉ có thể kề sát vào người anh, không thể động đậy.
"Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Sau một lúc giãy giụa, Tô Lam đã thở hồng học, cánh tay mỏi nhừ.
"Hôn em!" Câu nói đầu tiên anh nói ra sau khi đi vào căn phòng này, sau đó bèn cúi đầu che kín môi Tô Lam, làm cô nuốt hết mọi kháng nghị và bất mãn trở lại trong bụng.
Nụ hôn của anh đến mãnh liệt, chẳng những khiến Tô Lam không chống đỡ nổi, mà cũng không có sức lực ngăn cản, cô muốn đẩy anh ra, nhưng chẳng ăn thua gì, cuối cùng chỉ đành bị động đón nhận...!
Khi Tô Lam cảm thấy sắp không thở nổi, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Cô được hít thở không khí mới mẻ, cảm giác sắp ngạt chết làm cô chỉ có thể tạm thời ghé vào trước ngực anh, tay anh vẫn không chịu buông eo cô ra.
"Em và Khởi Kỳ vốn không có gì, tại sao không giải thích với tôi?" Giọng nói trầm thấp đó truyền vào bên tai cô.
Nghe vậy, Tô Lam tức giận không thôi, cô ngẩng đầu lên nói: "Anh là gì của tôi? Tại sao phải giải thích với anh?"
Chẳng lẽ anh quên rằng đã ly hôn với cô sao? Hơn nữa bên cạnh anh đã có người phụ nữ khác, cô giải thích với anh làm gì? Ngẫm lại Tô Lam lại tức giận.
Quan Triều Viễn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: "Từ sau khi chúng ta ly hôn, em và Trịnh Hạo cũng không qua lại với nhau, hai người chưa từng là gì của nhau hay là đã chia tay?"
Nghe anh nói vậy, Tô Lam tức đến nỗi mặt trắng bệch trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt của anh lúc này còn có vẻ như rất chân thành, cô thật sự không hiểu trong đầu người đàn ông này đang nghĩ gì? Bây giờ anh tìm hiểu những chuyện này còn có ý nghĩa gì?
Một lát sau, Tô Lam cũng muốn để anh tức một chút, nên cô cười lạnh nói: "Quan Triều Viễn, hôm nay anh chạy đến đây là để hỏi về cuộc sống riêng tư của tôi à?"
"Phải, mà cũng không phải." Quan Triều Viễn nhìn cô chăm chú.
Tô Lam nhếch miệng, cũng không lựa lời mà nói: "Được, nếu anh đã muốn biết, vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết.
Trịnh Hạo à, lúc đầu tôi còn hơi hứng thú với anh ta, có điều bây giờ tôi đã không còn hứng thú nữa, còn Quan Khởi Kỳ, sao anh biết tôi không có quan hệ gì với anh ấy? Tôi cũng muốn xem thử xem, hai anh em nhà anh mang chung giày, anh sẽ có cảm nhận như thế nào?"
Bốn chữ anh em mang chung giày này lần trước đã gây kích thích rất lớn cho Tô Lam, thỉnh thoảng mấy chữ này lại xuất hiện trong đầu cô.
Nghe vậy, lông mày Quan Triều Viễn nhíu lại với nhau, bàn tay giữ eo cô cũng tăng thêm sức lực, khiến cô đau đến nhíu mày.
"Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!" Tô Lam giãy giụa.
Quan Triều Viễn giận dữ vứt điện thoại trong tay xuống đất, sau đó cánh tay còn lại cũng nắm lấy eo cô.
Trong lòng Tô Lam lập tức dâng lên nỗi sợ hãi, ánh mắt của anh rất khủng khiếp, lúc này đã nhuốm ánh sáng như muốn giết người.
"Tôi đã nghe thấy hết những lời vừa nãy em nói với Quan Khởi Kỳ ở bên dưới, đến giờ này em còn mạnh miệng? Em và nó vốn không hề có gì, tại sao phải thách thức lòng khoan dùng của tôi?" Giọng của Quan Triều Viễn chợt cao lên, tựa như muốn hất cả nóc nhà.
Nghe vậy, Tô Lam ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn anh.