Điều mà Tô Lam không chịu đựng được nhất chính là sự dịu dàng và quan tâm không lý do của anh, cô không khuất phục trước sự cứng rắn của anh, nhưng mỗi lần tên họ Quan chết tiệt kia tỏ ra dịu dàng, cô lại không chịu nổi, bởi vì lúc này cô sẽ lại mềm lòng, thuận theo ý anh.
Lần này, cô tuyệt đối không để anh lặp lại thủ đoạn cũ lần nữa.
Vì vậy, cô lập tức đẩy tay Quan Triều Viễn ra, đứng phắt dậy, giọng điệu đầy vẻ chính nghĩa: "Quan Triều Viễn, bây giờ tôi và anh chỉ là khách qua đường, anh ra ngoài ngay cho tôi!"
Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, lần này trong mắt không hề tức giận, ngược lại còn chan chứa sự thâm tình không nói ra được.
Ánh mắt này khiến trái tim Tô Lam run lên, sau đó cô quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Giây tiếp theo, Quan Triều Viễn thu hồi ánh mắt nói: "Cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi!"
Nói xong, anh quay người đi về phía cửa.
Ngay khi Quan Triều Viễn mở cửa, Tô Lam kêu lên một tiếng: "Chờ chút đã!"
Nghe vậy Quan Triều Viễn dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy Tô Lam đang bước nhanh vào phòng ngủ.
Ngay sau đó, Tô Lam cầm trong tay thứ gì đó, đi tới trước mặt Quan Triều Viễn, đưa tay ra: "Lần trước anh quên cái này ở nhà tôi!"
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn xuống, thấy trong lòng bàn tay cô là chiếc ghim cài áo bằng ngọc trai lấp lánh đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Sau khi nhìn chằm chằm chiếc ghim khoảng hai giây, anh ngẩng đầu lên nói: "Không phải tôi để quên, là tôi tặng cho em."
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi cười chế nhạo: "Quan Triều Viễn, tối nay anh uống say rồi đúng không? Anh nên tặng vật này cho Phương Ngọc Hoan mới đúng, tôi là Tô Lam, anh có thể thấy rõ, mặc dù tôi và cô ta lớn lên hơi giống nhau, nhưng tôi không phải cô ta!"
Câu nói cuối cùng của Tô Lam rất lớn, cô sẽ không quên rằng mình chỉ là người thay thế cho Phương Ngọc Hoan.
Có lúc Tô Lam cảm thấy vô cùng đau khổ, sao cô lớn lên lại giống một người đáng ghét tên Phương Ngọc Hoan đó chứ?
Mặc dù cô không phải kiểu nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cô vẫn luôn thích vẻ ngoài của mình.
Nhưng từ khi gặp Phương Ngọc Hoan, cô ghét soi gương, thậm chí cô còn nghĩ đến việc có nên đi chỉnh sửa một chút, sửa tất cả những chỗ mà anh thấy cô giống với Phương Ngọc Hoan.
Nghe Tô Lam nói vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ bị thương: "Sao lần nào em cũng kéo Phương Ngọc Hoan vào vậy? Mặc dù tối nay tôi uống hơi nhiều rượu thật, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, tôi biết em là Tô Lam, không phải Phương Ngọc Hoan!"
Nghe vậy, Tô Lam nhìn xuống chiếc ghim trong lòng bàn tay, mờ mịt hỏi: "Vậy ý của anh là sao?"
"Tôi cho là hai người yêu nhau thì tâm linh tương thông, nhưng tại sao lúc nào em cũng nghi ngờ, không tin tưởng tôi?" Quan Triều Viễn buồn bã hỏi.
"Ý của anh là chúng ta yêu nhau à?" Tô Lam cảm thấy câu nói của Quan Triều Viễn chắc chắn là câu chuyện cười hay nhất của năm.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Quan Triều Viễn hỏi ngược lại.
Tô Lam không kìm chế được nỗi buồn trong lòng, cười nhạo: "Hai người yêu nhau sao lại không ở cùng nhau? Sao yêu nhau lại phải ly hôn?"
"Ban đầu người nói ly hôn không phải em sao? Tôi chỉ phối hợp với em thôi!" Quan Triều Viễn vô tội nói.
"Hừ.." Tô Lam tức giận không nói nên lời.
Quan Triều Viễn bước tới, nắm vai Tô Lam nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?"
"Tôi không cãi nhau với anh, tôi cũng không yêu anh, bây giờ anh có thể đi được rồi, mang theo cái ghim cài hoàng gia Anh của anh đi đi, tôi thấy nó hợp với Phương Ngọc Hoan hơn!" Tô Lam đẩy tay Quan Triều Viễn ra, nhét cái ghim cài áo vào tay anh rồi đẩy anh ra khỏi cửa.