Tô Lam không hiểu gì nhưng thấy anh ấy nói rất nghiêm túc, còn sốt ruột như vậy, không thể không hỏi: "Giúp gì thế? Nếu được tôi sẽ giúp mà."
"Được, nhất định cô sẽ làm được!"
Nói rồi Quan Khải Kỳ giật lấy bản báo cáo trên tay Tô Lam, ném lên bàn làm việc, sau đó kéo tay cô ra ngoài.
"Ở, anh dẫn tôi đi đâu vậy?" Tô Lam ngạc nhiên hỏi.
"Cô cứ đi thì biết." Quan Khải Kỳ Quay lại cười với Tô Lam rồi kéo cô đi.
Tô Lam bị Quan Khải Kỳ kéo xuống tầng, vừa ngồi lên con Land Rover của anh ấy, anh ấy đã nhấn ga phóng vụt đi.
Xe chạy thẳng đến ngoại ô phía Nam của Giang Châu, sau một hồi rẽ trái quẹo phải, Land Rover đỗ lại trước một căn biệt thự Với thiết kế tinh tế, khác biệt.
"Đây là đâu?" Tô Lam nhìn căn biệt thự bên ngoài, mù mịt hỏi.
Đỗ xe xong, Quan Khải Kỳ mới nghiêm túc nói với Tô Lam: "Tô Lam, tôi có một người bạn thân, anh ấy đang đi vắng nên có thuê một bảo mẫu đến chăm sóc con trai mình, nhưng giờ bảo mẫu lại bị cảm nặng, sợ lây bệnh cho đứa bé nên phải tạm tìm một người đến chăm sóc giúp.
Cô cũng biết bây giờ tìm bảo mẫu thời vụ không an toàn, nên mới này tôi cứ trăn trở mãi.
Lúc này chỉ có cô mới giúp được tôi."
Thấy Quan Khải Kỳ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt cầu khẩn, đột nhiên Tô Lam thấy áp lực nặng nề như núi.
Mặc dù công việc nhà chẳng làm khó nổi cô nhưng bảo cô chăm sóc trẻ con thì cô cũng sợ mình không có kinh nghiệm gì.
"Đứa bé ấy...!bao nhiêu tuổi?" Nếu là ba hay năm tuổi thì cố nhất định sẽ làm được.
"Mười một tháng." Quan Khải Kỳ đáp.
"Hả?" Tô Lam không ngờ đứa bé kia lại nhỏ đến thế, còn chưa đầy một tuổi, cô có chăm sóc nổi không?
"Cô vào xem với tôi trước đã, chắc chắn cô sẽ thích thằng bé cho mà xem!"
Quan Khải Kỳ không để cho Tô Lam có thời gian nghĩ ngợi đã lập tức xuống xe kéo cô vào biệt thự.
Sau một hồi chuông cửa, một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi gọn gàng, nhanh nhẹn đã ra mở cửa.
"Luật sư Quan, cậu đến rồi?" Thấy Quan Khải Kỳ chị ấy mừng ra mặt, thế nhưng sắc mặt thực sự không tốt lắm, chẳng có tí sức sống nào.
"Chị Hồng, Minh An đâu?" Quan Khải Kỳ hỏi.
"Ở trong." Chị Hồng chỉ vào phòng.
Nghe vậy, Quan Khải Kỳ vào trong biệt thự, Tô Lam cũng theo sau.
Sau khi thay giày ở cửa, Tô Lam thấy toàn bộ sàn nhà đều được lót thảm xốp, đồ dùng trong phòng khách cũng rất đơn giản, cả ghế sô pha lẫn bàn trà nhỏ đều không có góc nhọn, mấy đồ dễ vỡ như bình hoa cũng chẳng có.
Có thể thấy chủ căn nhà thực sự rất để tâm đến an toàn của con nhỏ.
Trên sàn nhà rộng rãi chất đống đồ chơi đủ loại, Tô Lam tìm mãi mới phát hiện đứa bé tên Minh An ở trong góc.
Cậu bé có mái tóc rậm, đôi mắt tròn xoe, gương mặt mũm mĩm, trắng như tuyết, chân tay cậu bé đều mập mạp đến mức lõm cả vào.
Thân trên cậu bé là một chiếc áo màu xanh da trời, bên dưới xỏ vào một chiếc tủ chống thấm dày dặn.
Cậu bé đúng thật đáng yêu, Tô Lam chỉ mới nhìn đã thấy thích đứa bé này ngay.
"Minh An, chú đến thăm cháu nè!" Quan Khải Kỳ ngồi xổm, vỗ tay với Minh An.
Nghe có người gọi tên mình, Minh An lập tức ném đồ chơi trong tay đi, sau đó đôi chân, đôi tay nhỏ bé lắc lư vui vẻ bò đến.
Cậu bé mới được mười một tháng vẫn chưa biết đi, chỉ biết bò nhanh, phút chốc đã đến trước mặt Quan Khải Kỳ: "A a..."
Minh An ngồi đấy a a với Quan Khải Kỳ, chẳng biết nói gì.
Tất nhiên là cậu bé quen Quan Khải Kỳ, hơn nữa còn có vẻ rất thân thiết.