Rất nhanh, tay của anh bắt đầu trở nên không thành thật, nỗi sợ hãi đêm đó không khỏi khiến làm Tô Lam toát mồ hôi lạnh.
Cô hiểu rất rõ tính tình của anh, anh sẽ tự làm theo tâm trạng của mình, lúc này Tô Lam bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã chọc giận anh, nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn!
Bộ đồ ngủ của cô bị anh kéo, Tô Lam đang cảm thán lần này bản thân lại bị anh chà đạp thì đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng.
"Ba, ba..."
Đó là giọng của Minh An!
Nghe thấy tiếng bị bộ kêu ba ba này, Quan Triều Viễn lập tức dừng mọi động tác lại.
Quan Triều Viễn và Tô Lam đồng thời nhìn lại, thấy Minh An đang ngồi trên giường, nhìn họ với đôi mắt ngái ngủ.
Lúc này mặt Tô Lam đỏ bừng!
Tay Quan Triều Viễn cũng buông vai Tô Lam ra, Tô Lam giơ tay muốn đẩy anh.
Lúc này Minh An đã bò đến mép giường, giơ tay nhỏ ra gọi Quan Triều Viễn: "Ba! Ba!"
Quan Triều Viễn bước nhanh tới ôm lấy Minh An, vẻ tức giận ban nãy đã biến
mất hoàn toàn, thay vào đó, anh thân mật ôm lấy Minh An, dịu dàng hỏi: "Minh An, con nhớ ba rồi sao?"
Minh An không biết nói, chỉ có thể không ngừng hét a a, nhưng có thể nhìn ra được rằng Minh An rất thân thiết với Quan Triều Viễn, hơn nữa cũng rất phụ thuộc vào anh, cậu bé liên tục dùng đôi tay nhỏ bé mũm mĩm của mình chạm vào má anh.
Tô Lam đã ở cùng Minh An được vài ngày, cũng phát hiện ra một ít thói quen của cậu bé.
Nếu Minh An thích một người, cậu bé sẽ thường chạm vào mặt người đó bằng đôi tay mũm mĩm của mình, hơn nữa đôi khi còn hôn người đó để bày tỏ tình cảm đặc biệt.
Trong những ngày qua, không biết cô đã bị Minh An hôn bao nhiêu lần.
Chưa kể, cảm giác được Minh An hôn thật sự rất tuyệt, cảm giác vui sướng đó không thể nói thành lời.
Chờ đã, Minh An là con trai của Quan Triều Viễn? Lúc này Tô Lam mới hồi thần.
Ý gì vậy? Sao Quan Triều Viễn lại có con được? Anh và Phương Ngọc Hoan chưa kết hôn, hơn nữa đứa trẻ cũng không thể là của Phương Ngọc Hoan.
Bây giờ Minh An đã được mười một tháng tuổi, mười một tháng? Nếu con trai của cô vẫn còn sống thì cũng đã được mười một tháng tuổi, lẽ nào...!
Nghĩ đến đây, Tô Lam không bình tĩnh được nữa, cô tiến lên hỏi: "Quan Triều Viễn, đứa nhỏ này thật sự là con của anh sao?"
Nghe vậy, bàn tay đang sờ mặt Minh An của Quan Triều Viễn cứng lại, sau đó anh nói: "Tất nhiên, cái này còn giả được sao?"
"Đây có phải là...!của chúng ta" Tô Lam hỏi một câu, nhưng không nói hết.
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn Tô Lam đáp: "Không phải!"
"Bây giờ nó cũng được mười một tháng tuổi.
Nếu con trai của chúng ta còn sống thì cũng đã lớn tầm này, lúc đầu...!anh nói đứa bé đã chết, hoàn toàn không cho tôi nhìn thi thể của đứa bé.
Anh..." Tô Lam liên tưởng đến những chuyện lúc trước, càng nghĩ lại càng thấy nghi ngờ.
"Đứa trẻ đó đã chết.
Minh An là do tôi nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi." Quan Triều Viễn lại ngắt lời cô.
“Nhận nuôi sao?” Tô Lâm nghiêng đầu nghi ngờ nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn, không tin lời anh nói.
Lúc này trong lòng cô lóe lên một tia hy vọng, nếu Minh An là con của cô, vậy thì con của cô chưa chết! Quan Triều Viễn ôm con trai, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ban đầu bởi vì con trai của chúng ta chết, tôi rất buồn, vừa hay có người đã bỏ rơi một đứa bé mới vài ngày tuổi ở trước cửa trại trẻ mồ côi mà tôi tài trợ.
Vừa nhìn thấy Minh An tôi đã không nỡ bỏ mặc nó, vì vậy tôi đã làm thủ tục nhận con nuôi, chăm sóc Minh An ở bên cạnh mình.
»