Suy nghĩ kỹ càng thì cũng thật sự rất hả giận, bởi vì Hồ Mỹ Ngọc bị thương nặng hơn cô.
Sau đó Tô Lam lại nói: “Hơn một vạn tệ kia cứ trừ vào tiền lương cuối tháng của tôi đi.”
“Tôi là người đánh người, tại sao lại trừ tiền của cô?” Quan Khởi Kỳ buồn cười nói.
Tô Lam trợn to hai mắt nhìn Quan Khởi Kỳ, nói: “Bởi vì tôi cho nên chuyện này mới xảy ra.”
“Tôi không thể nào đứng nhìn nhân viên của mình bị người ta mặc sức bắt nạt, bằng không sau này tôi có thể tiếp tục làm ông chủ được nữa sao? Thật ra thì tôi phải cảm ơn cô, bởi vì cô cũng đã giúp tôi tạo dựng uy tín ở trong công ty.” Quan Khởi Kỳ già mồm át lẽ phải nói.
Tô Lam biết mình không thể cãi thắng được Quan Khởi Kỳ, mặc dù ở đại học cô là người biện luận giỏi nhất, nhưng người ta dù sao cũng là luật sư, bình thường vẫn dựa vào miệng lưỡi để kiếm cơm ăn.
Nhớ lại ánh mắt vừa rồi mọi người nhìn mình, Tô Lam lại nhíu mày nói: “Hồi nãy anh đã quá kích động, dù thế nào đi nữa thì anh cũng không nên đánh người, hành động của anh rất dễ khiến cho...!mọi người hiểu nhầm”
“Hiểu nhầm gì?” Đôi mắt sáng ngời của Quan Khởi Kỳ cười nhạt nhìn chằm chằm vào Tô Lam.
“Hiểu lầm.” Tô Lam vừa mới nói ra hai chữ thì đã nhìn thấy Quan Khởi Kỳ dùng ánh mắt trêu đùa nhìn mình, không kìm được tức giận nói: “Anh ngốc thật hay là ngốc giả vậy?”
“Trong miệng người phụ nữ đanh đá kia chứa toàn là phân, chúng ta cũng không ngăn cản lại được? Tô Lam, chỉ cần chúng ta làm tốt chuyện của
mình, không phải là được sao? Chẳng lẽ cô cho rằng những lời người phụ nữ chanh chua kia nói đều là thật? Cái gọi là người thông minh không bị cuốn theo tin đồn nhảm, chắc hẳn cô cũng biết đạo lý này” Quan Khởi Kỳ nghiêm túc nói.
Tô Lam biết nói thế nào với anh ấy cũng như không, cho nên cô đứng dậy nói: “Anh là luật sư vàng, tôi nói không lại anh, nhưng mà sau này chúng ta vẫn nên duy trì một khoảng cách nhất định thì hơn, luật sư Quan, xin anh hãy hiểu cho tôi!”
Nói xong Tô Lam lập tức xoay người đi ra ngoài.
“Khoảng cách cô nói đó, rốt cuộc là phải cách bao xa?” Khi Tô Lam đi đến cửa, đột nhiên phía sau lưng lại vang lên câu hỏi.
Tô Lam dừng bước chân lại, chần chừ một chút, sau đó bỗng nhiên xoay người, nhìn Quan Khởi Kỳ nghiêm túc nói: “Khoảng cách mà một ông chủ bình thường và nhân viên bình thường nên có.”
Nói xong, Tô Lam không chờ Quan Khởi Kỳ trả lời, nhanh chóng xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Quan Khởi Kỳ.
Ra khỏi phòng làm việc của luật sư Quan, Tô Lam đi một vòng ở trên hành lang, sau đó phát hiện rằng có rất nhiều người đang tụm năm tụm ba thì thầm bàn luận, khi nhìn thấy cô, tất cả lại giống như là đàn chim vỡ tổ bay ra khắp nơi.
Đương nhiên Tô Lam biết được những người đó đều đang bàn tán về mối quan hệ giữa cô và Quan Khởi Kỳ, cô biết cô không thể ngăn cản được những lời đồn, sau này cô chỉ có thể duy trì khoảng cách với Quan Khởi Kỳ, hy vọng thời gian qua đi, lời đồn cũng sẽ từ từ biến mất.