Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Cuộc điện thoại này của anh đã kéo dài hơn nửa tiếng, anh cũng không phải là một người thích gọi điện thoại, hôm nay lại bị làm sao vậy?
Đột nhiên, một ý nghĩ nào đó chui vào trong đầu của Tô Lam, Quan Triều Viễn đang làm việc qua điện thoại sao?
Liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã hơn tám giờ sáng, bình thường lúc này anh đã đang ở trên đường đi làm, vừa nãy chắc chắn là anh đang gọi điện thoại để bàn giao công việc cho cấp dưới.

Nghĩ tới đây, Tô Lam cũng biết là mình làm trễ nải công việc bình thường của người ta, cho nên trong lòng sinh ra cảm giác không đành lòng.

Cuối cùng, mấy phút sau đó, Quan Triều Viễn đã nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.

Nâng mí mắt lên nhìn thấy Tô Lam, Quan Triều Viễn hơi nhíu mày lại, Tô Lam vội vàng cầm điện thoại di động lên, gõ một hàng chữ tiến lên.

“Anh đi làm việc đi?”
“Tôi ở đây cũng có thể làm việc được.”
“Tôi cũng có thể ở một mình tại đây, bây giờ tôi có thể ăn có thể ngủ, cũng chỉ không nghe thấy được thôi.”
“Nhưng mà...”
“Đừng nhưng nữa, nếu như...!Tôi nói là nếu như anh sẵn lòng thì sau khi tan làm có thể đến nữa.”
Tô Lam gõ xong dòng chữ này, đột nhiên trên mặt lại nóng bừng.

Trong lòng thầm nghĩ: Anh ấy sẽ sẵn lòng tới đây sao? Phải chăng là bản thân đã hơi tự mình đa tình rồi?
Ngay sau đó, đột nhiên Tô Lam bị Quan Triều Viễn đầy trên giường, để cô nằm xuống.

“Em cứ an tâm ở lại nơi này nghỉ ngơi, tôi xử lý xong chuyện ở công ty là sẽ đến.” Quan Triều Viễn gõ một hàng chữ cuối cùng.

Tô Lam ngoan ngoãn gật đầu bày tỏ đồng ý với anh.

Lúc này Quan Triều Viễn mới yên tâm xoay người đi về phía cửa.

Bỗng nhiên hiện tại Tô Lam nghĩ tới điều gì đó, muốn gọi Quan Triều Viễn quay lại, nhưng bây giờ cô thật sự không có quá nhiều sự tự tin đối với năng lực nói chuyện của mình.

Trong tình thế cấp bách, quay đầu lại nhìn thấy hộp khăn giấy ở trước mắt, cô lập tức rút hai tờ giấy ra, vo tròn lại thành quả cầu nhỏ, sau đó ném về phía sau lưng của Quan Triều Viên!
Đúng lúc cục giấy lao trung vào mục tiêu là sau ót của Quan Triều Viễn, Tô Lam không kiềm chế được há to miệng, sau đó cúi đầu cười.

Quan Triều Viễn đưa tay lên sờ sau ót, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một quả cầu giấy đang nằm lăn lóc trên đất, đến khi ngẩng lên nhìn về phía người ở trên giường, đúng lúc bắt gặp nụ cười rực rỡ của Tô Lam.

Tính từ hôm qua đến nay thì đây là lần đầu tiên cô nở nụ cười, nét mặt tươi cười như hoa, Quan Triều Viễn lập tức sững sờ, sau đó mới hiểu được rằng đây là cách thức đặc biệt mà cô dùng để gọi anh, cho nên cất bước đi về phía giường bệnh.

Thấy anh đi lại gần, Tô Lam lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười, sau đó lấy điện thoại di động ra, gõ nhanh như bay ra một hàng chữ.

“Tuyệt đối không được nói cho mẹ tôi biết chuyện tôi nằm viện, năng lực chịu đựng tâm lý của bà ấy kém, nếu như biết rằng tôi bị điếc, sợ là sẽ chịu không nổi.”
Nhìn thấy dòng chữ này, Quan Triều Viễn khẽ gật đầu, sau đó nhíu mày nhìn Tô Lam, tiếp đó mới lấy điện thoại di động của mình ra gõ một hàng chữ.

“Em không điếc, chỉ là tạm thời bị mất thính lực.”
“Dù sao thì anh nhớ lấy là được.” Tô Lam biết chẳng qua Quan Triều Viễn có lòng tốt an ủi mình một chút, có lẽ cô đã thật sự không thể nghe thấy được nữa, cô lại không hề có ý muốn chuẩn bị tâm lý để làm một người điếc.

Thấy trên mặt Tô Lam lộ ra vẻ đau khổ, Quan Triều Viễn đưa mắt nhìn cô thật sâu, từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ vươn bàn tay to lớn ra khẽ dùng lực ấn lên trên vai của cô một cái, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Tô Lam hiểu được ý của anh, đây là cách khích lệ và an ủi không lời thuộc về riêng anh, cô nhìn bóng lưng của anh biến mất ở cửa phòng bệnh, trong lòng lại thấy dễ chịu hơn so với vừa rồi rất nhiều, ít nhất cũng không hoảng sợ như trước.

Cô phát hiện, có lẽ trước kia cô đã hiểu sai về anh rất nhiều, bất kể trong chuyện tình cảm như thế nào, anh thực sự là một người tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui