Buổi sáng, Tô Lam gửi một tin nhắn cho Kiều Tâm, bảo hôm nay tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô ấy nhất định phải ghé một chuyến, dù gì bệnh viện này cũng cách Thịnh Thế không xa.
Buổi trưa, Tô Lam đang ăn cơm, cửa phòng bệnh bị mở ra, Kiều Tâm nhào tới.
"Tô Lam, cậu sao rồi? Bị thương ở đâu?" Kiều Tầm nhìn Tô Lam một lượt từ trên xuống dưới, thấy ngoại trừ mặt cô có hơi sưng ra, mấy chỗ khác đều không bị gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tô Lam cúi đầu lấy điện thoại ra, gõ chữ lên trên đó.
"Ơ, sao cậu lại không nói chuyện thế?" Kiều Tâm nhìn chằm chằm Tô Lam ngạc nhiên, không hiểu sao cô lại không để ý đến mình.
Tô Lam nhanh chóng đưa điện thoại di động cho cô ấy xem, Kiều Tâm vừa nhìn đã nhíu mày.
"Kiều Tâm, màng nhĩ của tớ bị tổn thương, tạm thời không nghe được, vậy nên chúng mình chỉ có thể dùng chữ trao đổi."
"Sao lại thành ra như vậy?" Kiều Tâm cũng chỉ có thể lấy điện thoại ra gõ chữ với cô.
"Tí nữa sẽ giải thích với cậu sau, cậu gọi cho mẹ tớ trước, bảo bà ấy tớ tạm thời ra nước ngoài công tác, không gọi điện thoại được, đợi tớ về sẽ liên lạc với mẹ sau." Tô Lam nhìn Kiều Tâm.
"Được, tớ gọi đây." Kiều Tâm vội gọi điện thoại cho Sở Thanh Diên.
Hôm nay, mẹ đã gọi mấy lần mà Tô Lam đều không nghe máy.
Cô sợ bà biết chuyện của mình sẽ lo lắng nên tạm thời chỉ đành gọi Kiều Tâm qua đây, giúp cô gọi một cuộc điện thoại.
Kiều Tâm rất nhanh đã kết thúc cuộc gọi, ngồi xuống hỏi han Tô Lam đủ thứ chuyện, Tô Lam cũng kể đầu đuôi câu chuyện lại cho Kiều Tâm.
Nghe hết chuyện đã xảy ra, Kiều Tâm giận run người, lập tức mắng: "Tưởng Vân đó là thá gì chứ? Dựa vào đâu đánh cậu thành ra thế này? Còn cả tên Quan Khởi Kỳ kia, thấy người phụ nữ của mình bị đánh mà cũng không biết đứng ra ngăn cản..."
Mắng một nửa, đột nhiên Kiều Tâm nhớ ra Tô Lam không thể nghe được.
Cô ấy cau mày, lần nữa lấy điện thoại ra bắt đầu gõ chữ.
"Tưởng Vân đánh cậu ra thành thế này, sao cậu không báo cảnh sát? Cho dù nhà họ là luật sư cũng không cần sợ, tình trạng bây giờ của cậu cũng tính là tổn thương nhẹ mà."
Nhìn thấy chữ Kiều Tâm gõ ra, Tô Lam khổ sở gõ lại một hàng: "Thực ra Quan Khởi Kỳ không biết chuyện này, dù gì anh ấy cũng giúp tớ nhiều, nếu như tại tớ chóng khỏi thì tớ cũng không muốn truy cứu nữa."
Tô Lam hiểu rõ chuyện này thực sự không thể nói rõ, nói không chừng báo cảnh sát sẽ lại càng khiến người ta nghi ngờ về mối quan hệ của cô và Quan Khởi Kỳ, chẳng thà sau này tránh xa hoàn toàn Khải Vy, không gặp lại nữa.
"Dù có là vậy thì cũng phải đòi cô ta bồi thường đầy đủ, dĩ nhiên phải nói tại cậu có thể chóng lành lại." Kiều Tâm lại gõ một hàng chữ.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc Kiều Tâm cũng rời đi.
Sau khi Kiều Tâm đi khỏi, Tô Lam một mình ở lại trong phòng bệnh không người, lòng lo sợ vô cùng.
Cô gắng sức xoa tai mình nhưng nó vẫn chẳng nghe được gì, cô vỗ hai tay vào nhau nhưng vẫn như cũ, một chút âm thanh cũng không cảm nhận nổi.
Tô Lam càng ngày càng hoang mang, nếu như cô điếc thật thì rốt cuộc cô phải làm sao?
Nghĩ được một lúc cô lại thiếp đi, vừa khép mắt là ngủ thẳng đến tận khi hoàng hôn.
Bình thường, lúc đi làm cô luôn rất chăm chỉ, sau khi tan ca cô còn xem sách kế toán viên công chứng, đã bao giờ cô được thoải mái ngủ hẳn một buổi chiều đâu? Càng khỏi phải nói, người điếc đã ngủ là chẳng ai quấy rầy, Tô Lam thầm giễu cợt chính bản thân trong lòng.
Khi đèn hoa vừa lên, Quan Triều Viễn vẫn chưa đến.
Tô Lam ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, trong phòng bệnh không bật điện, ánh đèn phía ngoài cửa sổ rọi vào phòng chỉ đủ giúp mắt người nhìn rõ những đường nét của vật thể.