Lúc này, Tô Lam thấy cô độc, lạc lõng vô cùng, ánh mắt đờ đẫn nhìn về ánh đèn rực sáng bên ngoài khung cửa sổ.
Đột nhiên, đèn phòng bệnh được bật lên, ánh sáng cường độ cao khiến mắt không chịu được, cô vội vàng giơ tay lên cản lại.
Khi mắt đã quen được với ánh sáng trong phòng, Tô Lam trông thấy có một bóng người đã đứng trước giường bệnh.
Anh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, sáng như sao trên tay anh cầm hai hộp cơm, đứng trước mặt cô mãi không nói gì.
Dĩ nhiên cô cũng chẳng nghe được chỉ là không thấy môi anh chuyển động.
Khoảnh khắc ấy Tô Lam rất muốn lao vào lòng anh, tựa vào lồng ngực vững chãi ấy.
Nhưng cô biết mình không thể làm thế, anh không thuộc về cô, vừa nghĩ đến Phương Ngọc Hoan, trái tim Tô Lam đã hơi đau.
Mặc dù lúc này cô đang thấy cô độc và lạc lõng nhưng cô cũng không thể giải khát bằng rượu độc được.
Đối với cô, anh chính là thứ thuốc độc tuyệt đối không thể si mê.
Một lúc sau, đột nhiên bàn tay ấm áp xoa đầu cô.
Tô Lam lập tức cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền xuống từ đỉnh đầu, đi qua cơ thể rồi chạm đến lòng bàn chân, cảm giác ấy khiến toàn thân cô như bị điện giật.
Tô Lam ghét cảm giác này, anh luôn có thể chỉ dùng đúng một động tác đã đủ khiến cô hoàn toàn ngã vào trong biển khơi của anh.
Giây tiếp theo, Tô Lam nghĩ lại lấy điện thoại di động ra, tiếp đó cũng để đầu mình thoát khỏi tay anh.
Sau đấy, cô lập tức gõ ra một hàng chữ.
"Anh đến từ khi nào?"
"Mấy phút rồi." Anh dùng điện thoại di động trả lời.
Tô Lam không thể nghe được tiếng của chứ đừng nói là tiếng bước chân, vậy nên vừa nãy khi anh bật điện lên, cô mới biết là anh đến.
Lúc này, cô không khỏi bối rối, chẳng lẽ anh đã thấy hết dáng vẻ một mình cô ngồi co ro trên giường vừa rồi sao? Vậy nên mới đưa tay xoa đầu cô, có phải anh đang thương hại cô hay không?
Giây phút ấy, cái tôi mạnh mẽ khiến Tô Lam thấy rất khó chịu, cô thực sự không cần sự đồng cảm của anh, thứ cô cần anh vốn chẳng cho nổi.
"Tôi mua cho em cơm hải sản em thích ăn nhất."
Quan Triều Viễn gõ ra một hàng chữ, đưa Tô Lam xem rồi đặt hai hộp cơm lên bàn ăn trên giường bệnh.
Anh còn nhớ cô thích ăn gì nhất, Tô Lam cau mày.
Chợt thấy trên bàn ăn có hai hộp cơm hải sản còn có hai đôi đũa, Tô Lam biết anh muốn ở lại đây ăn cơm với mình.
Tuy cảm động nhưng Tô Lam lại không muốn tiếp xúc quá nhiều với Quan Triều Viễn.
Vậy nên sau đó, cô giả ngốc, gõ một hàng chữ đưa cho anh xem.
"Tôi biết anh phải đi tiệc xã giao rất nhiều, công việc cũng bề bộn, sau này không cần chạy qua đây.
Bây giờ tình trạng của tôi cũng ổn định, mấy hôm nữa là có thể xuất viện."
Thấy câu nói này, Quan Triều Viên nhíu mày nhưng vẫn kiềm chế cơn giận của mình.
"Câu này của em là sao?" Tay anh gõ thật nhanh mấy chữ.
"Không sao hết, tôi sợ phiền anh thôi." Tô Lam có cảm giác hình như anh thực sự giận.
Đúng như dự đoán, sau đó anh đã gõ ra một hàng chữ sặc mùi thuốc súng: "Em không phiền tôi thì còn muốn phiền ai? Quan Khởi Kỳ sao? Bạn gái thực sự của người ta đã về, người nó yêu là Tưởng Vân, có lẽ chút thiện cảm nó dành cho em cũng chỉ là hứng thú nhất thời, tôi nghĩ em cũng phải biết, trước đó khi Tưởng Vân không có ở đây, Khởi Kỳ đã trêu ghẹo không ít các cô gái chứ? Lẽ nào em cũng muốn trở thành một người phụ nữ bị đàn ông đùa giỡn sao?”