Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Kế tiếp, Tô Lam len lén liếc mắt nhìn người trước mắt rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Tại sao anh lại quay về? Anh muốn làm gì? Hay là muốn mình xấu mặt chăng?
Mà hiện tại Quan Triều Viễn cũng đang buồn cười không ngớt, cúi đầu sờ cằm một cái, khóe môi vẽ lên một nụ cười nhạt.

Cũng may lúc này trong phòng bệnh còn một y tá, cô ấy trải giường gấp ra một chỗ trống trước cửa sổ, lại rất chu đáo trải đệm chăn lên trên, sau đó cuối cùng là nở một nụ cười hoàn hảo và nói gì đó với Quan Triều Viễn.

Tô Lam không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy cô y tá trẻ tuổi xinh đẹp nhìn Quan Triều Viễn đến mắt cũng sáng lên, cứ như con thỏ thấy cà rốt, con chuột thấy gạo trắng, như phụ nữ lầu xanh thấy khách làng chơi.

Tội lỗi, tội lỗi quá, sao cô có thể thốt lên những lời bỉ ổi đến vậy? Trông cô y tá người ta có vẻ ngây thơ lắm.

Lúc Tô Lam nhìn thấy cái miệng của Quan Triều Viễn khép khép mở mở nói mấy câu với nữ y tá, cô tức muốn bể phổi!
Cô không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này? Nhưng bây giờ nó thực sự tồn tại.

Bọn họ nói chuyện với nhau khoảng chừng hai phút, cô y tá nhỏ kia mới lưu luyến không rời nhích từng bước ra khỏi phòng bệnh.

Còn lại Tô Lam với khuôn mặt lạnh lùng, nhìn cơm hải sản chỉ còn một nửa, thậm chí xíu thèm ăn cũng chẳng còn.

“Em ăn no chưa?” Lần này Quan Triều Viễn không lấy điện thoại đánh chữ, mà móc một cuốn sổ nhỏ trong ngực ra, cầm bút viết lên đó.

Tô Lam liếc anh một cái, thầm nghĩ: Tức đến no rồi, còn ăn gì nữa?
Nhưng mà chắc chắn cô sẽ không nói mấy lời thiếu chừng mực như vậy, khiến anh tưởng mình quan tâm đến anh.

Cho nên một giây sau, cô giành lấy cây bút trong tay Quan Triều Viễn, viết một câu ngay dưới câu hỏi của anh: “Tại sao anh lại trở về?”
“Tôi đi tìm y tả lấy giường, không thì đến buổi tối tôi phải ngủ ở đâu? Quan Triều Viễn lấy bút qua viết.

Nhìn câu nói sau cùng, Tô Lam giận mà không có chỗ trút, lập tức viết một hàng chữ: “Ai muốn chen trên một cái giường với anh? Tôi thấy anh muốn gần gũi với cô nữ y tá bé bỏng kia lắm? Nhìn dáng vẻ cô y tá nhỏ đó cũng đẹp.”
Đọc mấy dòng này, khóe miệng Quan Triều Viễn giãn gia, để lộ một nụ cười.

“Anh cười cái gì?” Tô Lam viết thật nhanh.

“Em nói đúng, y tá nhỏ đúng là đẹp, đẹp hơn em.” Vẻ mặt Quan Triều Viễn vui vẻ viết một hàng chữ rồng bay phượng múa, hơn nữa chữ viết còn rất đẹp.

Tô Lam đọc những lời này, tức giận giật cây bút trong tay Quan Triều Viễn, nghiến răng nghiến lợi viết: “Vậy anh đi tìm cô ta đi?”
Cô viết xong rồi quăng cả sổ lẫn bút lên người Quan Triều Viễn, còn mình thì xoay người nằm trên giường, đắp chăn lên, chỉ để lại cho Quan Triều Viễn một bóng lưng.

Tô Lam đưa lưng về phía anh, tức chết người! Trong lòng lẩm bẩm: “Quan Triều Viễn chết tiệt, Quan Triều Viễn hư hỏng, cô không thèm quan tâm đến anh, anh là một tên lăng nhăng, đến cả một cô y tá nhỏ cũng không tha.

Cảm thấy có một bàn tay chạm vào vai mình, Tô Lam hung hăng hất ra, tay anh lại sờ mặt cô, cô lập tức giấu cả khuôn mặt vào trong chăn.

Sau đó không còn ai đụng chạm cô nữa.

Vài phút sau, Tô Lam cảm thấy có gì đó là lạ, vì cô không nghe được, nên cũng không biết người sau lưng còn ở đó hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui