Chương 2828
“Làm sao dõ được em, anh ta đương nhiên là không hiểu, anh hiểu không phải là đủ rồi saol”
Là thật, là Quan Triều Viễn đang nói chuyện.
Tô Lam chỉ cảm thấy trong tim trống rỗng.
Thậm chí đến cả bản thân mà Quan Triều Viễn cũng chưa bao giờ nói chuyện như vậy.
Làm sao đây? Cô thật sự muốn xông vào nhìn xem người phụ nữ có bản lĩnh lớn như vậy là ai.
Nhưng cô lấy thân phận gì mà xông vào chứ? Lẽ nào cô muốn trước mặt Quan Triều Viễn nói với người phụ nữ ấy cô mới thật sự là bà Quan sao? Gây sự vô cớ như vậy cô không làm được.
Tô Lam cảm thấy bản thân như bị đuối nước, thiếu khí, không thể thở được.
Cô theo bản năng ôm lấy tim mình: Đau quát!
“Cô Tô, cô sao vậy?” Phía sau truyền tới giọng nói nghi ngờ của Khúc Thương Ly.
Tô Lam bị dọa giật mình vội lùi về sau mấy bước.
Mà người trong phòng hình như cũng nghe được động tĩnh ngoài cửa, có tiếng bước chân truyền tới.
Tô Lam hoang mang liếc nhìn: “Tôi, tôi mới tới nhà vệ sinh, tìm nhầm phòng.”
Nói xong liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Chính vào lúc Tô Lam vào phòng vệ sinh thì cửa phòng VỊP được đẩy ra.
Quan Triều Viễn xuất hiện ở cửa.
Anh ngẩng đầu nhìn thấy Khúc Thương.
Ly đứng đó không xa.
Ánh mắt lóe lên, theo ánh mắt của Khúc Thương Ly nhìn về phía nhà vệ sinh.
Chỉ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh bước nhanh vào nhà vệ sinh, dường như có chút quen mắt.
Khúc Thương Ly nhớ tơi bóng lưng gần như hoảng loạn chạy trốn của Tô Lam rồi liếc nhìn Quan Triều Viễn như đoán được điều gì.
Anh ấy lịch sự mỉm cười: ‘Thật ngại quá, vợ tôi rất hay nhầm đường, tới nhà vệ sinh mà đi nhầm, làm phiền rồi.”
Quan Triều Viễn yên lặng liếc nhìn anh ấy rồi lạnh lùng quay lưng đóng cửa lại.
Tô Lam trốn trong nhà vệ sinh, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Cô chạy tới vòi nước, liên tục lấy vớt nước hắt lên mặt, ép bản thân bình tĩnh lại: Không đâu, Quan Triều Viễn không có người phụ nữ khác đâu.
Vì bản thân mình mà anh năm lần bảy lượt bị thương, thậm chí không cần mạng sống nữa.
Anh tuyệt đối sẽ không phản bội mình.
Tô Lam tỉnh táo lại một chút, không thể nghỉ ngờ anh ấy!
*Ting tỉng ting, tỉng ting ting.”
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên khiến Tô Lam giật mình.
Cô có chút luống cuống.
móc điện thoại ra, phát hiện lại là số điện thoại của Quan Triều Viễn.
Sao lại vậy? Sao bây giờ anh lại gọi điện thoại cho mình? Tô Lam hít vài hơi sâu xong mới nhấn nút nghe.
“Alo.”
Tô Lam cố gắng để giọng nói của mình được bình tĩnh.
Bên Quan Triều Viễn rất yên tĩnh, không có giọng phụ nữ.
Tức là anh ra khỏi phòng ăn đó để gọi điện thoại cho mình? Tại sao anh phải tránh người phụ nữ đó?
“Đang ở đâu?” Giọng nói của Quan Triều Viễn rất bình thường, nghe không ra có cảm xúc gì.
Tô Lam nhìn xung quanh, đột nhiên liền lặng im.
Quan Triều Viễn ra ngoài gọi điện thoại, không muốn để người phụ nữ đó nhìn thấy, nên anh hẳn không muốn bản thân mình biết.
Cô cắn chặt môi, nhẹ nói: Em vẫn đang ở biệt thự Quan Triều Viễn rơi vào trầm mặc.
Tâm Tô Lam đột nhiên bị nhíu lại: “Em có thể hỏi anh một câu không?”
Vẫn là chất giọng nhàn nhạt: “Hỏi”
Nhưng mình muốn hỏi gì? Hỏi có phải anh đang ở cùng với người phụ nữ khác sao?
Quan Triều Viễn không thích người khác hỏi chuyện của anh.
Có điều cần để bản thân biết anh sẽ chủ động nói.
Nếu những chuyện anh cảm thấy không cần thiết để bản thân biết thì cho dù có hỏi một trăm một ngàn lần anh cũng không nói một chữ.
Tô Lam cúi đầu xuống: “Buổi tối mấy giờ anh về?”