Chương 2833
Lần nào cậu cũng chọn thời điểm này để gọi điện thoại có phải hay không?”
Lần này Tân Tấn Tài cũng không đùa cợt dài dòng, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lo lắng cấp bách của anh ta: “Đại ca, không ổn rồi, không thấy anh trai của chị dâu nữa!”
“Em nói gì?”
Giọng của Quan Triều Viễn đột nhiên chìm xuống, sắc mặt anh nhất thời tái đi.
Lúc này, Tân Tấn Tài đang ở bệnh viện trung tâm, trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng: “Em vừa nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài, và họ nói rằng bệnh nhân mà chúng ta gửi đến đột nhiên biến mấ Gương mặt điển trai của Quan Triều Viễn.
hoàn toàn lạnh lùng.
Anh chậm rãi thở ra một hơi rồi lặng lẽ liếc nhìn Tô Lam.
Cô gái nhỏ đã bò ra khỏi vòng tay anh và chui vào chăn bông.
Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng vẫn đang thở hổn hển.
Đáy mắt của Quan Triều Viễn càng thêm gợn sóng, và sắc mặt ngày càng thêm khó coi Tô Lam bây giờ chỉ còn một người thân là Tô Duy Nam, nếu có chuyện gì xảy ra với anh ấy, chắc chắn cô ấy sẽ gục ngất “Anh lập tức sang tìm em”
“Vâng.
”
Sau khi cúp máy, Quan Triều Viễn quay lại nhìn Tô Lam.
Trước khi anh ấy mở miệng, Tô Lam đã nói trước: “Có phải bác sĩ Tân có chuyện gấp không?”
Quan Triều Viễn hơi gật đầu: “Ừ, anh phải tới ngay đó một chuyến.
”
Tô Lam vội vàng gật đầu, hoàn toàn không ngờ tới là Tô Duy Nam: “Vậy anh đi đi, cẩn thận một chút.
”
Quan Triều Viễn cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó quay người nhanh chóng rời đi.
Tô Lam chống cảm, đờ đẫn nhìn đầu ngón chân mình: Vừa nãy Quan Triều Viễn nói với mình phải tin tưởng anh.
Cô âm thầm cổ vũ bản thân: Tô Lam, nếu mày đã chọn người đàn ông này, tất nhiên mày phải lựa chọn tin tưởng anh!
Quan Triều Viễn không phải là loại người như vậy!
Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhốm, Tô Lam không muốn nghĩ tới những lời vừa nghe được ở cửa phòng ăn, nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nửa giờ sau, bệnh viện trung tâm.
“Tôi muốn một lời giải thích hợp lý”
Quan Triều Viễn đút một tay vào túi, tay phải cầm điện thoại.
Khuôn mặt tuấn tú cứng nhắc: “Trong vòng một tuần, nếu không tìm được người thì không cần phải quay lại nữa.
”
Lạnh lùng nói xong lời này thì trực tiếp cúp điện thoại.
Quay người lại, Tân Tấn Tài và Lục Anh.
Khoa đang đứng trong văn phòng, vẻ mặt ngưng trọng.
Vẻ mặt Quan Triều Viễn u ám nói: “Rốt cuộc người biến mất từ lúc nào?”
Lục Anh Khoa trả lời: “Nghe nói là sáng sớm hôm nay”
Quan Triều Viễn cười lạnh: “Hai tên vệ sĩ hàng đầu trong nước còn không trông nổi một người bất động năm trên giường, đây là thuộc hạ anh tìm ra sao?”
Lục Anh Khoa chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, cả người lạnh toát.
Trên trán đổ mồ hôi lạnh, hắn nhanh chóng cúi đầu: “Là thuộc hạ xử lý không hiệu quả”
Từ khi anh hai và chị dâu ở cùng nhau, Tân Tấn Tài rất ít khi nhìn thấy anh tức giận như vậy.