“Mua xong rồi, em xem có được không?”
Tô Lam mở cái túi to đùng đó ra, vừa nhìn thấy đã không khỏi trợn tròn mắt!
Nhìn qua trong túi có ít nhất cũng phải ba mươi đến bốn mươi bao lớn bao bé băng vệ sinh, loại đêm, loại ngày, loại nhỏ, loại dài, thậm chí còn có đủ các loại nhãn hiệu lớn.
Nhìn thấy đống băng vệ sinh này, Tô Lam muốn choáng váng! Đống này đoán chừng có thể cho cô dùng trong hơn nửa năm mất, anh giai này muốn dọn hết băng vệ sinh ở trong siêu thị về nhà à?
Tô Lam đảo mắt nhìn Quan Triều Viễn, vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, lại vội vàng ngậm miệng, vươn tay lấy điện thoại của anh qua bắt đầu gõ chữ.
“Anh mua nhiều như vậy làm gì? Tôi dùng sao hết?”
“Tôi cũng không biết bình thường em dùng nhãn hiệu gì với loại nào, cho nên mua hết mỗi loại một ít, dù sao sau này em cũng có thể giữ lại dùng dần.” Quan Triều Viễn gõ chữ trả lời.
Nhìn thấy hai hàng chữ này, quả thật Tô Lam khóc không ra nước mắt, có điều đúng là rất cám ơn anh giai này, dù sao cô cũng có thể bớt được chi phí mua băng vệ sinh hơn nửa năm.
“Được rồi, cảm ơn.” Tô Lam gõ mấy chữ, sau đó cầm băng vệ sinh chạy tới nhà vệ sinh.
Sau bữa sáng, Tô Lam nghe thấy có người đẩy cửa phòng bệnh ra, ngẩng đầu lên theo bản năng.
Lúc nhớ lại hiện giờ bản thân đang không nghe thấy, cô lại vội vàng liếc mắt nhìn Quan Triều Viễn ở bên cạnh một cái, cũng may lúc anh nhìn thấy có người vào thì đã đứng lên, cũng không phát hiện Tô Lam có chỗ không đúng.
Người đi vào là Quan Khởi Kỳ, trong ngực ôm một bó hoa tươi, đi theo ở phía sau là Tưởng Vân, vẫn mặc một chiếc váy dài phong cách Bohemian như cũ, trên vai khoác một chiếc áo choàng cùng kiểu dáng.
Quan Khởi Kỳ dùng ánh mắt áy náy nhìn Tô Lam, còn trong mắt của Tưởng Vân ở phía sau lại mang theo vẻ khinh thường, có vẻ là do Quan Khởi Kỳ kéo cô ấy tới?
Tuy rằng Tô Lam chỉ mới gặp cô gái Tường Vân này một lần, nhưng cũng đã có thể nhìn ra cô ấy là một cô gái cực kỳ có cá tính hơn nữa tính tình còn vô cùng kiêu ngạo, hẳn cô ấy sẽ không dễ dàng nói lời xin lỗi với người khác, huống chi Tô Lam cô chỉ là một nhân vật bé nhỏ.
“Em tới làm gì?” Quan Triều Viễn mở lời chất vấn với Quan Khởi Kỳ đầu tiên, hơn nữa sắc mặt cũng không quá dễ nhìn.
Giọng nói của anh hơi lớn, Tô Lam không tự chủ được hơi run bả vai, sau đó vội vàng củi thấp đầu xuống.
“Chúng em tới thăm Tô Lam” Quan Khởi Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn Tưởng Vân một cái, trên mặt Tường Vân không cảm xúc.
“Cô ấy không cần hai người tới thăm, Quan Khởi Kỳ, em là một luật sư, hẳn là biết rõ nếu như chuyện Tô Lam bị điếc trở thành sự thật, vậy thì Tưởng Vân sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự” Quan Triều Viễn nói vô cùng nghiêm túc.
Quả nhiên trông thấy sắc mặt Tường Vân hơi thay đổi, Quan Khởi Kỳ cũng mặt xám mày tro, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tình huống của Tô Lam vẫn chưa rõ ràng, nếu Tô Lam có bất kỳ sơ xuất gì, chúng em đều sẽ phụ trách đến cùng”
“Phụ trách đến cùng? Hai người định phụ trách như thế nào?” Quan Triều Viễn trừng mắt nhìn Quan Khởi Kỳ và Tưởng Vân.
“Chúng em sẵn sàng bồi thường tất cả tiền thuốc men, cũng sẽ chịu một phần tổn thất tinh thần.
Ý của em là nếu như Tô Lam bị điếc chỉ là tạm thời.” Quan Khởi Kỳ nhìn Tô Lam nói.