Nghe thấy lời đề nghị này, Tô Lam nhanh chóng gật đầu ở trong lòng.
Như vậy rất tốt, dù sao sau này cô cũng không làm việc được ở Khải Vy, bây giờ muốn tìm công việc khó như vậy, đúng lúc có bồi thường của bọn họ cô sẽ có thể đỡ được một khoảng thời gian.
Dĩ nhiên, cô như vậy rất không có tiền đồ, cũng không có tự tôn, nhưng mà thật sự thì người nghèo không thể chỉ có mỗi một thứ là lòng tự tôn được, đó là thứ mà chỉ người giàu mới có thể tùy hứng có.
Hơn nữa bây giờ cô đã khôi phục được thính giác, cô bị điếc cũng chỉ tạm thời, kể cả có thưa kiện cũng sẽ không thẳng, cuối cùng cũng chỉ để có được một ít bồi thường mà thôi.
Tuy rằng Tường Vân kia kiêu căng ngạo mạn, cô không thích chút nào, nhưng mà cô cũng không muốn trở thành kẻ thù với người ta, còn liên quan tới Khởi Kỳ, dù gì anh ấy cũng đã từng giúp đỡ có rất nhiều.
“Nếu Tô Lam bị điếc vĩnh viễn thì sao? Có phải là sẽ đưa cô ta đi ngồi tù đúng không?” Quan Triều Viễn chỉ vào Tường Vân tức giận nói.
“Anh họ." Quan Khởi Kỳ nhíu chặt mày.
Quan Triều Viễn lại cắt ngang lời anh ấy: “Đừng nói là hai người còn định dùng tiền để giải quyết, bọn anh không nhận bất kỳ bồi thường gì?
“Ngay cả cơ hội thương lượng cũng không có sao?” Trên mặt Quan Khởi Kỳ lộ vẻ khó xử.
Quan Triều Viễn lời lẽ chính đáng trả lời: “Luật sư của anh đã toàn quyền thụ lý vụ này, có bất kỳ nghi vấn gì, hai người cứ đi tìm luật sư của anh là được!”
Nghe thấy lời này, Tô Lam nghĩ thầm: Quan Triều Viễn, sao anh lại nói lời tuyệt tình như vậy chứ? Anh không thiếu tiền, nhưng mà tôi thiếu được chưa?
Hiện giờ Tô Lam nghẹn đến mức thật muốn tự mình nhảy ra nói, cô bị điếc chỉ là tạm thời, nếu muốn giải quyết thì chỉ cần nhanh chóng đưa tiền bồi thường tới đây là được, sau này cô cũng không muốn nhìn thấy hai người Quan Khởi Kỳ và Tưởng Vân nữa!
Lúc này, Quan Khởi Kỳ không nói gì, nhưng Tưởng Vân ở phía sau anh ấy lại lên tiếng.
“Quan Triều Viễn, tôi rất tò mò, cô gái này với anh là quan hệ gì? Vì sao anh cũng bị ma ám giống như Khởi Kỳ muốn che chở cho cô ta? Có phải cô ta đã hạ loại vu cổ gì ở trên người các anh rồi không?” Lúc này Tưởng Vân đã không thể nhịn được nữa lấy tay chỉ vào Tô Lam đang ngồi ở trên giường bệnh.
Đối mặt với Tưởng Vân sỉ nhục mình như vậy, Tô Lam thật đúng là không thể nhịn được nữa.
Nếu như đổi lại là trước kia thì cô đã sớm nóng nảy xông lên chỉ vào mũi cô ấy mắng lại, nhưng hiện tại cô vẫn còn là người điếc, cô sẽ không nghe thấy được những lời này, cho nên cũng chỉ có thể chôn hết tức giận vào trong lòng, chỉ là lồng ngực của cô lúc này thật sự rất khó chịu.
“Em đang nói linh tinh gì đó? Em đã quên hôm nay chúng ta tới làm gì sao?” Quan Khởi Kỳ mở miệng quở trách Tường Vân đầu tiên.
“Em có nói linh tinh à? Anh có dám nói anh không hề động lòng với cô ta chút nào không? Nếu không phải em trở về sớm, còn không biết hai người các anh đã tới mức độ nào rồi?”
Tưởng Vân cười lạnh, trong ánh mắt tràn ngập xem thường và khinh bỉ đối với Tô Lam.
Lúc này, Tô Lam thật sự đã không nhịn nổi, cô vừa mở miệng muốn nói, bỗng nhiên Quan Triều Viễn đã bước một bước dài tiến lên, chỉ vào mũi của Tưởng Vân, dùng giọng nói lạnh lẽo uy nghiêm nói: “Tưởng Vân, tôi vẫn luôn nể tình nhà họ Tưởng các cô với nhà họ Quan chúng tôi đã thân nhau mấy đời nên mới khoan dung cô, bây giờ nếu cô còn không chịu ngậm cái mồm thối của cô lại thì đừng trách tôi không khách sáo Với cô!”
Lúc này vẻ mặt của Quan Triều Viễn thật sự rất đáng sợ, ánh mắt giống như băng vạn năm, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh thấu xương, cảnh cáo trong giọng nói khiến cho người ta phải sợ hãi.
Giờ phút này, Tô Lam cũng ngậm miệng lại, trong lòng nhanh chóng trào lên một dòng nước ấm.
Tuy rằng người đàn ông này rất hay bắt nạt cô, chọc cho cô tức giận, thậm chí tự tổn thương bản thân, nhưng lúc thấy người khác tổn thương cô, lần nào anh cũng sẽ đều quên mình đứng ra chống lưng cho cô, đặc biệt là những lúc cô bất lực nhất, trong lòng Tổ Lam tràn ngập cảm động.