Chương 2873
Anh nhíu mày, nhìn lướt qua, cầm lấy một cái chăn lông đi tới cửa phòng tắm: “Tắm xong chưa?
Anh vào nhé”
Anh vừa nói xong, tiếng cửa “lạch cạch” vang lên.
Cửa phòng tắm bị đấy ra.
“AI Quan Triều Viễn, anh làm gì đó? Anh đi ra ngoài cho em”
Tô Lam đã tắm xong, cô vừa mới đứng lên khỏi bồn tắm.
Nghiêng đầu nhìn đã thấy Quan Triều Viễn đứng ở cửa, cô giật mình kêu lên, “AI” Tô Lam hét lên.
Quan Triều Viễn lao nhanh đến, ôm lấy cô.
Tô Lam còn chưa hoàn hồn, theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy anh.
Quan Triều Viễn vì động tác theo bản năng này của cô mà ánh mắt cũng dịu dàng hơn chút: “Anh đã nói để anh giúp em, sao lại tự mình lén lút vào phòng tảm, còn suýt nữa thì ngã sấp mặt”
Tô Lam đưa tay muốn nắm lấy khăn tắm Cứ năm trong lồng ngực Quan Triều Viễn như vậy khiến cô không có chút cảm giác an toàn nào.
Quan Triều Viễn vươn tay ra, dùng chăn lông quấn quanh người cô, ôm cô ra ngoài, để cô lên giường lớn.
Tô Lam vừa được đặt vào giường lập tức nhanh chóng chui vào ổ chăn.
Cô ôm lấy gối, toàn thân che kín chỉ lộ đôi mắt to trong veo như nước, vô cùng phòng bị nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt.
Quan Triều Viễn thầm thở dài một hơi Anh xoay người bưng tô mì sợi mới nấu xong ới: “Há miệng, ăn chút gì đi “Em tự làm được” Cô rầu rĩ nói, đưa tay ra muốn nhận lấy.
Cánh tay trắng noấn của cô mới vừa vươn ra, vết tích trên tay lập tức đập vào mắt hai người.
Vẻ mặt Tô Lam cứng đờ một lát rồi nhanh chóng thu tay về.
“Ngoan, há miệng”
Quan Triều Viễn gắp mấy sợi mì, thổi một chút rồi đưa tới miệng cô.
Mấy ngày nay giày vò cả hai không ít.
Tô Lam cũng không có gì vào bụng, lúc này cơn sốt đã lui, cô thật sự cảm thấy có chút đói.
Giờ lại có người nguyện ý hầu hạ, cô cũng không cần phải từ chối, nghe lời mở miệng.
Tô Lam ăn được mấy miếng liền đẩy bát mì ra xa: “Em no rồi.”
Quan Triều Viễn nhíu mày nhìn tô mì còn lại hơn nửa: “Ăn thêm hai miếng nữa được không?”
Tô Lam nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng thì thâm này của anh, hai hàng mi nhíu lại, trong giọng cô có thêm chút chán ghét: “Không muốn, em muốn ngủ”
Cô nói xong thì xoay người muốn nằm xuống, Cơ thể còn chưa kịp nằm hẳn xuống giường, sau lưng đã bị một người giữ lấy.
“Em đã ngủ một ngày một đêm rồi, ngủ tiếp sẽ có chuyện”
Tô Lam quay đầu nhìn thoáng qua cánh †ay để trên eo mình, cô cụp mắt không nhìn.
Lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói của cô đã không còn chút tình cảm nào: “Cậu Quan còn muốn làm sao? Nhưng thân thể em còn chưa hồi phục đâu, không thể chờ thêm mấy ngày sao?”
Gương mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn trầm xuống, vô cùng khó coi.
Ngực anh như bị một khối đá lớn đè lên.
Hóa ra trong mắt cô gái nhỏ này, anh thật sự đã biến thành cầm thú chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới Anh buông lỏng tay đang đặt sau lưng cô ra: “Tần Tấn Tài cầm ít thuốc tới, anh giúp em bôi xuống đã, sau đó hãy ngủ, được không?”
Giọng nói của cô vẫn không có cảm xúc gì: “Em có thể tự làm.
Lê Triều Viễn nhàn nhạt nói, không nghe ra tâm tình anh hiện tại: “Có nhiều chỗ em không với tới được- Tô Lam cho gì bình tĩnh thế nào, nghe tới đó vẫn không nhịn được nóng bừng cả tai.
Anh nói có nhiều chỗ, còn có thể là chỗ nào?