Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chương 2875
Tống Chỉ Manh còn chưa tỉnh hồn từ sự kinh hãi bản thân mới nhận được Tình hình gì đây chứ? Rổ ràng hôm đó, cô gái trước mặt là bạn gái của Khúc Thương Ly, sao hôm nay đột nhiên trở thành người phụ nữ của Quan Triều Viễn rồi?
“… Không sai, tôi là Tống Chỉ Manh: Cô ấy nhìn Tô Lam từ trên xuống dưới rồi khiến người ta cứ muốn nhìn mãi, toàn thân đều tỏa ra khí chất tươi mát thoát tục, khiến người khác nhìn vào khó quên.
Tống Chỉ Manh xoa cắm, vẻ mặt ý vị thâm hông ngờ Quan Triều Viễn lại thích loại hình như cô”
Tống Chỉ Manh vênh váo tự đắc, vô cùng chú †âm bày vẻ, khiến Tô Lam trong nháy mắt cảm thấy bản thân là người xâm nhập hèn mọn, sắc mặt cô cứng đờ, trong lòng hơi đau Cô nhìn Tống Chỉ Manh một lượt, áo khoác là kiếu mới nhất của Chanel, chắc do Quan Triều Viễn tặng, Tại sao? Rõ ràng anh vấn luôn làm cô tổn thương, sao tới lúc này cô còn thấy đau khố chứ.
“Quan Triều Viễn thích kiếu người nào, tôi không biết, khẩu vị anh ấy rất nhiều, dạng như cô hẳn anh ấy cũng không ghét đâu”
‘Tô Lam rất tỉnh táo nói ra những lời này, nhưng Tống Chỉ Manh là ai chứ? Dù sao cô ấy cũng là nhân vật lớn.

Cô ấy liếc mắt liền thấy được khổ sở và bất an trong mắt Tống Tô Lam.
Cô gái nhỏ này vẫn còn rất đơn thuần.

Lúc cô nói những lời này, giọng nói bất ổn, rõ ràng bản thân vô cùng thương tâm lại cố gảng bày ra dáng vẻ mặt không sao cả.
Khiến một cô gái là Tống Chỉ Manh cô đây, nhìn vẻ ngoài này, cũng nhịn không được mà động lòng trắc ẩn, thảo nào Quan Triều Viễn có thế vì Tống Tô Lam mà mạng nhỏ của mình cũng không cần.
Nghĩ tới đây, Tống Chỉ Manh đáo mắt mấy vòng, cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy anh ấy sẽ không chán ghét tôi, nếu không Triều Viễn cũng sẽ không tự mình tới sân bay đón tôi đâu?
Áo khoác tôi đang mặc cũng là do anh ấy chọn giúp, sản phẩm mới nhất của Chanel, cô xem có đẹp không?”
Quả nhiên.

Cô ấy đúng là cô gái ở trong phòng Vip với Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn không những tặng quà cho cô ấy, cô còn tưởng bản thân hiểu lâm anh, hai người họ lại cùng ra cùng vào…
Đây là do chính mắt cô nhìn thấy, nếu, cô không biết chuyện này thì sao?
Sắc mặt Tô Lam vốn không tốt bây giờ lại trắng đi mấy phần.

Khóe miệng cô cong lên thành nụ cười yếu ớt: “Vẫn là nên để Quan Triều Viễn thưởng thức đi, tôi có chút việc phải xử lý, xin lỗi không nói tiếp được”
Nói xong lời này, Tô Lam đi vòng qua người Tống Chỉ Manh, đi xuống dưới lầu.
Tống Chỉ Manh thấy bước chân cô hoảng loạn liền ôm bụng cười ha ha.
Lúc này.

Lê Triều Viễn mới tắm rửa xong.

anh mặc quần áo ở nhà đi ra, tóc vẫn còn ướt dầm đề.
Anh liếc mắt nhìn thấy Tống Chỉ Manh đang ôm bụng cười ở hành lang.

Cửa phòng ngủ chính sau lưng cô ấy mở rộng.
Cảm giác bất an bỗng ập tới.
Gương mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn lạnh đi, tóc cũng không lau khô mà chạy vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ lớn không có ai.

Áo ngủ của Tống Tô Lam được để ở một bên.
Cảm giác vừa có được lại mất đi trong nháy mắt ập tới.
Anh lập tức chạy ra ngoài, chụp lấy tay Tống Chỉ Manh: “Người đâu rồi?”
Câu hỏi như tiếng gầm thét khiến cô ấy bối rối.

Lực tay Quan Triều Viễn rất lớn khiến tay cô ấy đau gần chết.
Tống Chỉ Manh giấy dụa muốn rút tay ra: “Quan Triều Viễn, chú… đau chết mất, nhanh buông tay tôi ra!”
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn cô ấy chăm chằm, sát khí trong mắt muốn tràn ra ngoài mẹ nó, tôi hỏi chị người đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui