Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam gật đầu nói: “Đúng vậy, em nói đúng!”
“Anh...”
Tô Lam ngây người nhìn anh, trong lòng có hơi bực bội, nếu đã nói là đúng thì anh còn dây dưa với cô làm gì?
Khoảnh khắc tiếp theo Quan Triều Viễn quay sang nhìn chằm chằm Tô Lam, nghiêm túc nói: “Tôi thừa nhận rằng tôi có yêu Phương Ngọc Hoan, hơn nữa còn muốn kết hôn chung sống cả đời với cô ta, nhưng tất cả đã là chuyện quá khứ, đoạn tình cảm nhiều năm trước đã bị gió cuốn đi, chẳng lẽ người ta chỉ có thể yêu một lần trong đời thôi sao? Chẳng lẽ trước kia em chưa từng yêu ai? Vừa rồi em nói thích tôi, vậy có phải là tình cảm em dành cho người khác đã tan theo mây khói từ lâu rồi không?”
Nghe vậy, Tô Lam không thể nào phản bác được.
Bởi vì Quan Triều Viễn nói đúng, trước đây cô từng yêu Hoắc Lâm Khải, tuy nhiên người này đã rời khỏi cuộc đời cô từ rất lâu rồi, mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhớ đến anh ta, nhưng cô tuyệt đối không còn chút tình cảm nào với anh ta.
Quan Triều Viễn giữ lấy hai bả vai Tô Lam, ánh mắt cố chấp tiếp tục nói: “Ai cũng có quá khứ, đối với một thứ nào đó còn có tình cảm đặc biệt, huống chi là người đã từng yêu.
Tôi còn giữ hình của Phương Ngọc Hoan không phải vì tôi vẫn còn thích cô ta, đó chẳng qua chỉ là thói quen, bức hình đó đã được tôi cất giữ lâu rồi, vẫn luôn kẹp trong quyển sách đó, nếu như tôi nói rằng tôi đã không chạm vào nó trong nhiều năm thì em có tin không?”
Tô Lam ngửa đầu nhìn người đàn ông trước mắt đang cố giải thích với cô, cô biết những lời anh nói đều là từ tận đáy lòng, bởi vì mỗi câu nói đều là hiện tượng chung nhất trong bản chất của con người, hệt như vài thứ lặt vặt ngày cô và Hoắc Lâm Khải còn yêu, cô không vứt bỏ toàn bộ, mặc dù cô đã không còn tình cảm với người đó, song những vật đó có thể xem là minh chứng cho quá khứ và thanh xuân của cô.
Quan Triều Viễn không phải kiểu người sẽ giải thích với người khác, càng không phải là người giỏi giảng giải, tuy nhiên hôm nay anh nói nhiều như vậy, Tô Lam biết rằng đó đã là điều đáng quý đối với người có tính cách như anh.
Nhưng bây giờ đầu óc cô vẫn còn hơi mơ hồ, tại sao anh lại phải giải thích nhiều như vậy? Hôm nay anh mắc chứng rối loạn thú nhận à?
“Anh...!Nói với tôi nhiều như vậy để làm gì?” Tô Lam cụp mắt hỏi.
Thấy Tô Lam ngây ngô nhìn mình, Quan Triều Viễn không nhịn được cúi đầu sờ sau gáy, ảo não nói: “Chết tiệt, sao em còn không chịu hiểu chứ? Không phải bình thường khi em làm việc đều rất nhanh nhẹn thông minh sao?”
“Tôi...!Tôi làm sao biết được anh có ý gì?” Tô Lam bĩu môi oán trách.
Thật ra thì cô có thể lờ mờ đoán được ý của anh, nhưng nếu như anh không chịu nói thẳng ra thì cô vẫn sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Giây tiếp theo, Quan Triều Viễn đi tới lui trong phòng, như đã quyết tâm lần nữa bước đến vịn vai Tô Lam, trầm giọng nói: “Tôi yêu em!”
Nghe đến đây, Tô Lam ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng vừa vui sướng vừa bất ngờ.
Chờ đợi hồi lâu Quan Triều Tiên vẫn thấy cô không có biểu cảm gì, chỉ chăm chú nhìn mình, anh sốt ruột nói: “Tôi nói là tôi yêu em, em có hiểu không?"
“Khi nào?” Bỗng nhiên Tô Lam đặt câu hỏi.
“Cái gì khi nào?” Quan Triều Viễn bị sự chậm tiêu của Tô Lam chọc tức, sao người phụ nữ này lại không hiểu tình hình như vậy? Cô không thể phản ứng lại một chút à?
“Tôi hỏi anh yêu tôi từ lúc nào?”
Tô Lam nhớ lại tất cả những chuyện đã từng có với anh, mặc dù đôi khi cô có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm của anh dành cho cô, nhưng cô không xác định được tình yêu này bắt nguồn từ khi nào?