Chương 2928
Nhưng Tô Lam sợ rằng cô sẽ làm ồn, ảnh hưởng đến anh, cho nên cô vừa đeo tai nghe và xem phim, vừa luôn tay ghi chép.
Khi đến đoạn cảm động thì nước mắt tuôn trào, chảy ròng ròng trên khuôn mặt, đến đoạn hài hước thì lại cười không ngừng.
.
Quan Triều Viễn cau mày, nhìn những biểu cảm muôn hình vạn trạng trên khuôn mặt cô và nói: “Thấy em cực kỳ hứng thú và hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim này như vậy thì chắc hẳn nó cũng không quá tệ đâu nhỉ”
Tô Lam tháo tai nghe ra và nhìn anh: “Vậy thì điều này đã chứng tỏ anh Quan Triều Viễn đây có con mắt rất tinh tường, tìm được một đạo diễn rất giỏi”
Quan Triều Viễn cười nhếch miệng: “Sao anh lại cảm thấy hình như em còn chưa nói hết câu thì phải”
Tô Lam cười cười: “Anh đã chọn được một đạo diễn giỏi như thế tức là anh cũng chính là một anh hùng có con mắt tỉnh tường, anh đã tuyển chọn được một người trợ lý rất tốt!”
“Hoàng hậu quá lời rồi”
Tô Lam giận dối, nhăn mặt nhìn anh, sau đó tiếp tục cúi đầu thoải mái xem phim.
Quan Triều Viễn thì ngồi yên lặng bên bàn đọc sách.
Lúc này là buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người Tô Lam qua ô cửa kính Khuôn mặt của cô thật xinh đẹp, các đường nét mềm mại trên khuôn mặt cô lại được ánh nẵng tô đậm thêm, càng thêm phần dịu dàng, làm rung động lòng người.
Quan Triều Viễn nhìn cô từ góc này sang, anh cảm thấy nhất cử nhất động của cô: từ nụ cười đến một cái cau mày của cô đều có thể khiến anh động lòng.
Thời gian yên tĩnh tuyệt vời là gì?
Chắc chân là khoảng thời gian ngay lúc này rồi Chờ sau khi Quan Triều Viễn đã hoàn thành xong tất cả các công việc, vừa kịp khoảng ba giờ đúng.
Nếu như không có chuyện gì đặc biệt, ngoài ý muốn xảy ra, Quan Triều Viễn sẽ xử lý xong tất cả mọi việc trước khi nhà trẻ tan học, bởi vì anh muốn đích thân anh lái xe đến đón hai cậu nhóc.
Thấy bây giờ vẫn còn thời gian rảnh rồi, Tô Lam uế oải đứng dậy, vươn vai rồi nhìn ra bên ngoài: “Quả nhiên trụ sở chính của tập đoàn Lệ Thiên là một nơi rất tuyệt vời, phong cảnh bên ngoài kia thật sự rất đẹp đấy!”
Quan Triều Viễn ngắm nhìn vóc dáng mảnh mai, duyên dáng của cô: “Này, tiếu yêu, lại đây đi”
Tô Lam hậm hực, nhìn anh chắm chãm “Em có tên có tuổi đàng hoàng, đừng có gọi em là tiểu yêu.
”
“Lại đây đi”
Mặc dù biểu cảm trên khuôn mặt Tô Lam cực kỳ không bằng lòng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi tới Quan Triều Viễn đưa hai tay ôm cô vào lòng, đế cô ngồi trên đùi anh, đột nhiên, khung cảnh được.
thay đối: “Anh hỏi em một chuyện, nếu một ngày anh lừa đối em, em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Tô Lam hơi sững sờ một chút, hình như cô chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc đột nhiên anh nói ra những lời như thế này.
Cô không dám nói là cô hiểu rõ hết tính cách của Quan Triều Viễn, nhưng ít nhất cô cũng hiểu được khoảng tám trên mười phần.
Cô chắc chản rằng anh sẽ không lừa dối cô, chỉ ít thì cũng sẽ không cố ý lừa dối cô với mục đích tồi tệ nào đó.
Khóe miệng Tô Lam nhếch lên, ôm cổ anh: “Chẳng lế anh Quan Triều Viễn đây lại làm việc gì đó trái với lương tâm hay sao?”
Giọng nói của Quan Triều Viễn nhàn nhạt, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng Anh cúi đầu nhìn cô, vén những cọng tóc rơi xuống lòa xòa vào sau tai giúp cô: “Nói cho anh biết đi, được không?”
Thấy anh cố chấp muốn có được câu trả lời như vậy, Tô Lam cũng dứt khoát, ngồi ngay ngắn, đàng hoàng lại Cô nhìn anh chấm chãm, rồi lắc đầu: “Sẽ Tô Lam lại gật đầu.
Trước đây, cha của cô Tô Văn Tâm đã lừa dối mẹ cô suốt nhiều năm như vậy, nhưng mẹ cô vẫn rất yêu ông ta trong suốt khoảng thời gian dài dắng dặc đó, ngay cả đến lúc mẹ cô sắp chết cũng không biết được rốt cuộc người đàn ông mình đem yêu thương là loại người như thế nào Ngay cả cô cũng đã bị ông ta lừa dối trong suốt nhiều năm như vậy.