Chương 2941
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Quan Triều Viễn lại trở nên u ám hơn.
Thẩm Tư Huy đảo mắt một cái: “Nhìn xem, quả nhiên là em đoán đúng rồi”
Sau khi Tân Tấn Tài nghe vậy liền vỗ một cái lên đùi Thẩm Tư Huy: “DM, cái thăng cặn bã kia mà lại dám có ý đồ xấu với chị dâu sao? Anh hai, anh cứ yên tâm, nếu lần sau nếu nó muốn đến thay thuốc và bó bột lại, chắc chắn em sẽ giết nó luôn!”
Ánh mắt của Quan Triều Viễn u ám liếc nhìn hai người họ: “Mấy cậu có biết bây giờ, các cậu cũng giống mấy bà thím hay buôn dưa lê, ngồi lê đôi mách ở ngoài chợ lắm hay không?”
Tần Tấn Tài và Thẩm Tư Huy nhìn nhau, sau đó lập tức nhún vai một cách ăn ý, tay làm động tác kéo khóa trên miệng, ý nói hai người họ sẽ không nói thêm gì nữa Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Lục Mặc Thâm đang uống rượu ở phía đối diện, nhắc nhở mọi : “Nhân vật nam chính hôm nạy là anh ta kia Thấy tự dưng tất cả mọi người đều chuyến ánh mắt, chú ý đến mình, Lục Mặc Thâm nhíu mày.
Anh †a cầm ly rượu đứng dậy, bước ra ngoài chỗ có thể gọi là một khu vườn trên cao khá rộng rãi, thoáng mát, anh ta uể oải dựa vào lan can.
Tân Tấn Tài nhìn bóng lưng có phần khá cô đơn của anh ta: “Anh hai, hôm nay tâm trạng của Lục Mặc Thâm có vẻ không được ổn cho lắm.
Anh xem mới đến đây chưa bao lâu mà anh ấy đã xử hết hơn một nửa số rượu trên bàn này.
Rượu trắng rượu đỏ uống lẫn lộn cả.
Em đoán không chừng đêm nay anh sẽ phải tha anh ấy về nhà đấy”
Quan Triều Viễn quay đầu lại, liếc nhìn những chai rượu rỗng lộn xộn trên bàn.
Sau khi im lặng trầm mặc vài giây, anh dứt khoát đứng lên.
Tại thủ đô, có bốn dòng tộc lớn sánh vai cùng nhau.
Đó là nhà anh Quan, nhà họ Lục, nhà họ Lê và nhà họ Tư.
Ví dụ như mặc dù Thẩm Tư Huy và Tân Tấn Tài có thể được coi là những nhà giàu có quyên thế, nhưng mà.
Nếu so sánh với bốn gia tộc lớn ở thủ đô, cho dù xét về thực lực tài chính, quyền thế hay các phương diện khác, họ cũng thua kém hơn vài bậc.
Lục Mặc Thâm là người có tham vọng nhất của nhà họ Lục, với vẻ ngoài lịch thiệp, nho nhã và khả năng hành động quyết đoán, anh ta đã nhanh chóng có được một chỗ đứng vững chắc trong tập đoàn Lục Dương.
Quan Triều Viễn cầm ly rượu vang đỏ lên, đi vài bước đến chỗ khu vườn trên cao.
Anh hời hợt tựa vào lan can, đối diện với Lục Mặc Thâm.
Chuyện có thể làm cho cậu chủ Lục phải uống rượu giải sầu chắc cũng không phải là chuyện gì đó tâm thường, lặt vặt.
Có lẽ nào lại là…
Ánh mắt của Quan Triều Viễn lóe lên, anh chợt nghĩ ra một vấn đề.
Quan Triều Viễn nhìn chắm chằm vào Lục Mặc Thâm, đôi mắt của anh sáng rực lên: “Anh đã nói chuyện đó với Lê Duyệt Tư rồi à?”
Lục Mặc Thâm có tửu lượng khá tốt, nhưng sau khi uống nhiều như vậy, chắc anh ta đã hơi say rồi Anh ta nhàn nhạt ngẩng đầu lên: “Quan Triều Viễn đúng là có con mắt tỉnh tường”
Trong chốc lát, ánh mắt của Quan Triều Viễn tối säm lại.
Một lúc sau, anh nhấp nhẹ một ngụm rượu đỏ, khóe miệng kéo dài: “Anh nhất định là bị điên rồi”
Lục Mặc Thâm đặt ly rượu xuống bên cạnh.
Hai tay anh ta chống vào lan can, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm khuya tối thui: “Tôi cũng nghĩ là tôi bị điên rồi: “Trước đây, nếu Lê Duyệt Tư không quỳ gối của trước mặt ông cụ Lục, chưa chắc anh đã có thể đi đến vị trí ngày hôm nay một cách suôn sẻ như vậy.
Anh cũng đừng quên, anh vẫn còn một người anh trai đang nhòm ngó vị trí của anh đấy”
“Thế nhưng, nếu tôi cưới cô ấy, cả hai chúng tôi sẽ đau khổ cả một đời.
”
Khi Lục Mặc Thâm nói điều này, giọng anh ta có hơi khàn khàn, không thể nghe rõ được rốt cuộc anh ta có tâm tình thế nào.
Trước khi gặp Lâm Thúy Vân, Lục Mặc Thâm nghĩ răng anh ta có thể sẽ quen với vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại đến vô tận mà Lê Duyệt Tư dành cho anh.