Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nếu đứng ở nơi sáng sủa, nhất định Tô Lam có thể thấy được sắc mặt lúc này của cô ta đã hoàn toàn trắng bệch ra.

Mộ Mãn Loan mở miệng, nói một cách bình tĩnh: “Vì vậy, bây giờ chính là lúc tôi phải gánh chịu hậu quả đây”
Tô Lam liếc nhìn cô ta: “Thế nhưng, bây giờ cô đã là diễn viên, nếu như cô muốn rời khỏi anh ta, chắc là không khó khăn lắm đâu, đúng không?”
Mộ Mãn Loan cười lạnh nói: “Đừng nói những chuyện phiền lòng này nữa, cứ coi như tôi là kẻ đuổi theo danh lợi đi! Dù sao thì bây giờ trong mắt cô, tôi cũng không phải là loại người tốt lành gì, có thêm một cái xấu nữa chắc cũng không thấm vào đâu đâu”
Tô Lam bình tĩnh nhìn cô ta.

Khi cô đang định nói thêm điều gì đó thì đột nhiên, cô nhìn thấy một vài bóng người thấp thoáng vụt qua rất nhanh ở tầng dưới.

Người đi đầu không phải ai khác mà chính là Lục Anh Khoa.

Biểu cảm trên mặt anh ta cực kỳ nghiêm trọng, trong một trạng thái cảnh giác cao độ, từng bước đi nhanh gió vào bên trong.

Chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ là Quan Triều Viễn ở đẳng kia đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Tô Lam nghĩ đến khả năng này, cô ngay lập tức quay người lại, chạy về phía sảnh lớn ở đăng kia, cô còn không kịp chào Mộ Mắn Loan.

Trong lòng cô lâm râm cảm thấy có chút bất an, không hiểu sao khi lần đầu tiên nhìn thấy Âu Mỹ Lệ kia, cô đã cảm thấy người phụ nữ này thật không đơn giản chút nào.

Tô Lam còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.

“A!”
Tiếng hét này vô cùng thảm thiết, thê lương, trong nháy mắt đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong sảnh tiệc.

Tô Lam nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn.

Bất ngờ thấy Mộ Mắn Loan ngã trực tiếp từ lan can xuống.

“Mộ Mẫn Loan!”
Tô Lam giật mình hét lên, vội vàng nhào người về phía trước.

Nhưng cuối cùng cô vẫn chậm một bước.

Cô còn chưa kịp nắm được cánh tay của Mộ Mẫn Loan thì đã thấy cả người cô ta ngã xuống.

“Uỳnh!”
Tất cả đều im lặng.

Cả người Mộ Mẫn Loan cứ như vậy ngã xuống mái che mưa ở tầng một, sau đó lăn vài vòng rồi ngã xuống đất.

Máu tươi nhanh chóng tràn ra bên dưới người cô ta.

“Có ai không! Mau tới đây! Mộ Mẫn Loan Mộ Mẫn Loan bị ngã từ ban công xuống!”
Tô Lam hoảng sợ đến đơ người, cô hốt hoảng lo sợ, đâm mạnh vào cửa ban công, hô lớn tiếng về phía sàn nhảy.

Quan Triều Viễn vốn đang thảo luận chuyện làm ăn với Âu Mỹ Lệ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Lam, anh ngay lập tức đứng dậy.

Anh bước đến bên Tô Lam, một tay kéo cô, ôm chặt cô vào lòng.

“Ngoan, ngoan nào, không sao đâu”
Mặc dù đang được Quan Triều Viễn ôm trong vòng tay, Tô Lam vẫn run rẩy không kiểm soát được.

Cô nắm thật chặt tay áo anh, giọng cô cũng bắt đầu run rẩy: “Cô ấy ngã xuống, em… Em không biết đã xảy ra chuyện gì, em muốn cứu cô ấy, nhưng… Nhưng em đã chậm một bước…”
Tô Lam bị dọa sợ đến nỗi mặt tái xanh tái mét, nói năng lộn xộn.

Khuôn mặt Tư Vũ Chiến đã tái nhợt, thất thần chạy xuống dưới tầng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui