Chương 2975
“Ở bên kia có manh mối rồi thì thật là tốt quá.
Anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ giấu thật kí Tần Tấn Tài còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên.
“Rầm”
Tân Tấn Tài giật mình kêu lên một tiếng, rồi vội vàng xoay người lại.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt tái mét.
và bộ dạng lảo đảo sắp ngã xuống của Tô Lam, biếu cảm trên gương mặt anh ta như đông cứng lại “Chị… chị dâu, tại sao… tại sao chị lại ở đây?”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, sau khi Quan Triều Viễn nghe thấy như thế, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú lập tức t( ìm lại.
Tô Lam cũng đang ở bệnh viện trung ương sao?
Cơ thể Tô Lam lảo đảo hai lần, đụng vào cánh cửa.
Cô cố gắng dùng tay vịn chặt vào khung cửa để giữ vững cơ thể mình, biểu cảm tuyệt vọng và hoảng loạn: “Cậu, cậu vừa mới nói cái gì?”
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán Tân Tấn Tài.
Anh ta mở miệng ra và nín nhịn một lúc lâu, nhưng cũng không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh: “Chị dâu, chị… chị nghe em nói đã… mọi chuyện không phải như chị nghĩ đâu…”
Nói xong, Tần Tấn Tài đưa tay đi về phía Tô Lam.
Quan Triều Viễn ở đầu dây điện thoại bên kia cũng đã nghe được hết cuộc đối thoại của hai người họ.
Việc anh ta cần phải làm bây giờ là giữ chị dâu ở lại đây, sau đó đợi anh hai đến sẽ đích thân giải thích.
Tuy nhiên, lúc này, Tô Lam tâm trạng rối bời, làm sao có thể có đủ kiên nhãn đế chờ đợi ở đây?
Cô dốc sức giấy giụa, hất tay Tân Tấn Tài ra: “Anh trai tôi… anh trai tôi đã mất tích từ khi nào?”
“Chị dâu, chị nghe em thích đã.
Thực ra, sự việc lần này hoàn toàn là một vụ tai nạn, hơn nữa, em nghĩ bây giờ anh trai của chị có thể không có chuyện gì đâu…”
“Tần Tấn Tài, tôi hỏi cậu, rốt cuộc anh trai tôi mất tích từ lúc nào?”
Giọng nói Tô Lam trở nên điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên Tân Tấn Tài nhìn thấy Tô Lam như vậy, anh ta bị dọa sợ đến ngây người, ngơ ngác mở miệng, nói: “Được, là hơn nửa tháng trước…”
“Đồ khốn nạn!”
Tô Lam thở hổn hến, lập tức xông lên, dùng hết sức đạp anh ta một cái.
Bắp chân của Tân Tấn Tài bị cô đá đau điếng người, anh ta cúi xuống ôm chân theo bản năng.
Nhưng khi anh đứng thắng dậy lần nữa, sớm đã không thấy bóng dáng Tô Lam đâu nữa “Rồi xong, lần này xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tần Tấn Tài vội vàng gọi cho Quan Triều Viễn.
Điện thoại vừa mới được kết nối, anh ta còn chưa kịp mở miệng nói được gì, điện thoại đã truyền đến giọng nói của Quan Triều Viễn từ đầu bên kia: “Anh đang trên đường tới em cũng phải tìm cách giữ cô Khuôn mặt Tân Tấn Tài tối sâm lại, không dám mở miệng: “Anh hai, muộn quá rồi, chị dâu vừa mới chạy ra ngoài”
“Chết tiệt!”
Điện thoại bị cúp, Tần Tấn Tài dùng hết sức lực, tự tát vào cái miệng to mồm của mình mấy cái y, cho dù thế nào lại”
Điều duy nhất anh ta có thế làm bây giờ là nhanh chóng tìm thấy cô để cho Quan Triều Viễn giải thích với cô Thế nhưng, anh ta chạy một vòng khắp cả bệnh viện cũng không thấy Tô Lam đâu Quan Triều Viễn vừa lái xe, bên tai anh vừa văng vắng những lời Tô Lam đã nói “Nếu như anh lừa dối em, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
Em sẽ tìm một nơi thật xa đế trốn đi mãi mãi, đế cả đời này anh mãi mãi sẽ không tìm thấy em nữa.