Chương 3009
‘Vừa ngẩng đầu lên đấnhìn thấy Lục Mặc Thâm bước vào, cô ấy đã hét lên mọt tiếng kinh hãi Cô ấy nhanh chóng ngồi xổm xuống: “Lục Mặc Thâm, anh đang làm gì vậy?”
Khuôn mặt khôi ngô của Lục Mặc Thâm lập tức trở nên ảm đạm.
Anh ta bước đến và nhẹ nhàng thoa một loại thuốc mỡ mát lạnh lên mặt cô ấy.
Một lúc sau, Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy cảm giác nóng rát trên mặt mình đã giảm đi một chút “Sao hôm nay lại không mang theo vệ sĩ?”
Giọng anh ta lạnh lùng và có vẻ không vui Lâm Thúy Vân có chút không nói nên lời: “Đâu cần phải khoa trương đến vậy, tôi cũng có phải là phú nhị đại gì đâu”
Động tác tay của Lục Mặc Thâm cố tình ra sức hơn “Vậy có phải là muốn bị người khác đánh chết.
rồi mới tính là khoa trương phải không?”
“Đau quá, đau quá, nhẹ một chút!”
Lâm Thúy Vân không nhịn được mà hét lên: “Làm sao tôi có thể biết được mọi chuyện lại phát triển thành thế này! Vốn dĩ có người muốn vu oan giá họa, nhưng sau đó tôi bị lừa đến đôn cảnh sát đó, và gặp phải đám côn đồ đó.
Lần này là tai nạn ngoài ý muốn, tôi nhất định phải kiện hải “Nói cô ngu cô còn không chịu thừa nhận, cô thật sự cho rằng đó chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn sao?”
Lâm Thúy Vân sửng sốt trong giây lát, và trâm mặc trong vài giây: “Bọn chúng nói rằng lúc trước tôi đã xúc phạm người ta, tôi luôn nghĩ rắng bọn chúng đang nói về người đã vu oan giá họa, lẽ nào không phải sao?”
Lục Mặc Thâm nhẹ nhàng nhếch miệng, đáy mắt của anh ta hiện lên tia sáng tràn đầy hung ác.
nham hiểm: “Cô nghĩ như thế nào? Một người vu oan giá họa mà có khả năng làm giả đồn cảnh sát và đóng giả cảnh sát sao? Lại còn gây ra chuyện như vậy?”
Trong lòng Lâm Thúy Vân đột nhiên nặng tru: “Vậy rốt cuộc là ai vậy?”
Gương mặt của Lục Mặc Thâm còn lạnh hơn lúc nấy, nói: “Chuyện này tôi sẽ tự xử lí.
Tôi sẽ phái người đi theo cô vào lúc này,cô không được phép đi ra ngoài một mình,cô hiểu không?”
Lâm Thúy Vân mặc dù bình thường không sợ trời không đất, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải loại chuyện này, cho nên khi nghĩ lại, trong lòng vẫn là có chút sợ hãi.
Bây giờ khi nghe thấy sự sắp xếp của Lục Mặc Thâmnhư vậy, cô ấy cũng không nói lại nữa, mà chỉ ngoan ngoãn gật đãi Sau khi bôi thuốc cho cô ấy xong, Lục Mặc Thâmđứng dậy nói “Tôi sế gọi điện cho bác gái, đêm nay cô hấy ngủ ở đây đi “Tôi không muốn”
Lâm Thúy Vân dường như từ chối theo phản xạ có điều kiện.
Bước chân của Lục Mặc Thâmbỗng dừng lại một chút, sau đó anh ta quay lại nhìn cô ấy.
Lâm Thúy Vân ôm lấy ngực mình để phòng thủ, cô ấy giận dữ mà mím miệng “Anh có tiền án!”
“Cho dù tôi có say, thì tôi cũng đã dừng lại ở bước cuối cùng rồi.
Điều đó rõ ràng chothấy người yếu như sên như cô đổi với tôi mà nói thì thật sự không có chút hấp dẫn nào cả, cho nên cô yên tâm đi”
Lục Mặc Thâmnói xong những lời này, liền lập tức quay người rời đi.
Lâm Thúy Vân nằm sấp ở cửa nghe cuộc trò chuyện của anh ta với mẹ mình trong điện thoại: Đại khái nói rằng bản thân mình không sao, và sẽ ngủ lại nhà anh ta vào đêm nay.
Nói đến đây, Lâm Thúy Vân cũng được xem.
như là một người rộng lượng, vừa mới gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, bây giờ lại vì mấy câu nói của Lục Mặc Thâm làm cho tức giận đến mức quên hết mọi chuyện.
Lúc này trong lòng cô ấy chỉ tràn đầy suy nghĩ về chuyện tối nay, nếu như Lục cầm thú dám có mưu đồ làm loạnnào với cô ấy, thì cô lấy ập tức sẽ cắt đi tiểu tiểu Thâm của anh ta.
Hai mươi phút sau, cô ấy từ từ bước ra khỏi phòng tắm Bởi vìđã mặc một chiếc áo sơ mi quá rộng trên người nên cô ấy rất mất tự nhiênkhi di chuyển Cô ấy ảnh giác liếc nhìn một lượt quanh phòng, trong phòng ngủ chính rộng rãi không hề có một bóng người Cô ấy quay người bước ra hành lang, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.