Chương 3037
Mẹ Nhan bị chặn đến á khẩu không trả lời được, bà biết mình không phải đối thủ của người đàn ông trước mặt này.
Thế là bà lau nước mắt một cái rồi kéo cha Nhan quay người rời đi “Chúng ta địi”
Chờ sau khi bọn họ tiến vào phòng bệnh, Quan Triều Viễn bình tĩnh bước vào thang máy.
Lúc anh quay đầu chuẩn bị nhấn nút thang máy thì phát hiện Tô Lam vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa: “Còn không đi vào đi?”
“Được.
”
Tô Lam lấy lai tinh thần.
Trong thang máy lấy lại bình tĩnh.
“Cha mẹ anh ấy đã đến đây, đêm nay chắc em không có cơ hội vào đât Tô Lam nhẹ gật đầu: “Em biết.
”
Trên đường trở về, không khí trong xe có vẻ hơi ngột ngạt.
Triều Viễn đen lại, không biết đang suy nghĩ cái gì Tô Lam không dễ để giờ phút này mới tỉnh táo lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu len lén liếc nhìn anh.
Anh chàng này lòng chiếm hữu mạnh như vậy, nhìn thấy mình vì Nhan Thế Khải khóc đến chết đi sống lại, khó tránh khỏi sẽ tức giận.
Xe tiến vào nhà để xe, Quan Triều Viễn vẫn không mở miệng mà là vòng ra phía sau xe.
Hình như thật sự tức giận.
Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Lam sốt ruột, vội vàng đi theo.
Có thể là bởi vì hoạt động quá gấp, đầu gối không cẩn thận đập vào cửa.
Cảm giác đau như bị kim châm này khiến cô kêu khẽ lên một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra.
Quan Triều Viễn vốn dĩ định vào nhà, sau khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết này, phản xạ có điều kiện xoay người lại Anh nằm cửa xe kéo ra, liền thấy Tô Lam ôm đầu gối toàn thân khẽ run lên.
“Ngay cả đường cũng không biết đi à?”
Quan Triều Viễn nối nóng mở miệng, ôm thẳng cô ra.
Mặc dù giọng điệu của anh rất nặng nề, nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng.
Bộ dạng như vậy giống như sợ cô không cẩn thận lại bị đập ở đâu nữa.
Tô Lam nhìn một bên mặt anh, đột nhiên sống mũi cay cay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô thức cọ vào Tồng ngực anh, giọng mũi nồng đậm thốt ra bên trong “Đau”
Lúc cô nhóc nói đau, tựa như một con con mèo nhỏ đang rên rỉ, cào cho anh ngứa trong lòng Quan Triều Viễn nói giọng lạnh nhạt “Giờ biết đau rồi à?”
Tô Lam sau khi trải qua những chuyện chấn động như thế, ngay lập tức cảm thấy ấm ức không chịu được, mấp máy miệng muốn khóc: “Người ta vì muốn chuẩn bị quà cho ông cụ mới thành ra như vậy, anh chẳng những không đau lòng mà còn hung dữ với em”
Quan Triều Viễn im lặng một chút.
Anh cúi đầu nhìn cô nhóc đang ăn vạ trong lồng ngực, muốn cản một phát vào chiếc miệng nhỏ của cô để cô biết cái gì mới là đau.
“Tại em quá ngốc”
Tô Lam vừa mới khóc, cảm xúc lúc này không cần kìm chế, cong miệng lên, nước mắt theo đó liền rớt xuống: “Quan Triều Viễn, anh bắt nạt em, em sẽ mách anh trai!”
Mách anh trai.
Đây chính là chiêu trò mà hồi bé cô thích dùng nhất.
Tô Duy Nam chính là một kẻ ngang ngược, đánh nhau rất giỏi.