Chương 3042
Ánh mắt Quan Triều Viễn nhanh chóng trở nên dịu dàng, anh đưa tay trả xâu chuỗi lại cho cô: “Nghe em nói vậy, anh thấy quà anh chuẩn bị giúp em so với quà của em, vậy mà lại thua xa”
Khi Tô Lam chuẩn bị hỏi anh đã chuẩn bị quà gì, thì đột nhiên lại nghe thấy từ sau lưng vang lên một giọng nói đầy ngạc nhiên: “Anh hai, chị dâu, sao hai người lại ở đây?”
Hai người quay đầu lại thì liền thấy Tân Tấn Tài đang hổn ha hổn hển xách bao lớn bao nhỏ đi tới, Tô Lam tò mò hỏi: “Bác sĩ Tần, mấy thứ này đều do một mình cậu mua hết à?”
Tân Tấn Tài vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, chứ chị nghĩ rằng ai cũng như anh hai, có một người vợ dịu dàng, hiền lành, hiểu chuyện, còn giỏi chọn quà sao?”
Quan Triều Viễn lạnh nhạt liếc anh ta một cái: Cái mỏ nhọn lại bắt đầu nịnh hót rồi đấy.
Tô Lam không khỏi bị lời nói của anh ta làm cho buồn cười: “Hoành tráng đến thế à?”
Tân Tấn Tài cười một cái, định tiếp tục nịnh nọt thêm nữa.
Nhưng mà anh ta liếc mắt qua, lại thấy được vết thương trên đầu gối Tô Lam.
Anh ta nhìn chằm chăm vết thương kia một lúc lâu, biểu cảm trên mặt vô cùng kì lạ, lúc nhìn Tô Lam còn có chút ngại ngùng.
Quan Triều Viễn bước lên đạp vào mông anh ta một cái “Có tin anh móc mắt em ra không.
”
Tân Tấn Tài chưa kịp kêu đau: “Anh hai, em nói chứ cái này anh cũng hơi bị quá đáng đẩy?”
Tân Tấn Tài cố ý nói nhỏ lại, xích lại gần anh: “Không phải chứ, em nói anh nghe, coi như anh thích loại tư thế kia, thì cũng phải suy nghĩ đến khả năng chịu đựng của cơ thể chị dâu chứ.
Ngày mai phải đi gặp người lớn trong nhà, mà anh thử nhìn cái đầu gối này của chị dâu coi.
Cũng quá là kịch liệt rồi đó, hai cái con người này!”
Quan Triều Viễn: Tô Lam lúc này mới hiểu được những lời Tân Tấn Tài vừa nói ra có nghĩa là gì.
Mặt cô lập tức đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Ok, Tân Tấn Tài thấy phản ứng này của cô thì cũng biết là cô xấu cô: “Uây, coi chị dâu nè, mắc cỡ quá trời luôn!”
Quan Triều Viễn trực tiếp đạp một cái vào mông anh ta.
Cái đạp này dùng mười phần sức lực, làm anh †a lảo đảo, đồ trong tay cũng cầm không được mà rớt đầy đất “Còn nói bậy nói bạ nữa, có tin anh phế chú em tại chỗ luôn không?”
Tô Lam không kiềm được mà bật cười thành tiếng.
Cô đi tới, vừa nhặt đồ lên vừa cười: “Lần này cậu hiểu lầm thật rồi, vết thương trên đầu gối là do hôm qua tôi bị té thôi, cậu đừng hiểu lầm”
Tân Tấn Tài nhướn mày, vô cùng khí thế ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát vết thương kia một lúc.
Anh ta phát hiên ra rằng hai vết thương trên đầu gối kia có diện tích bề mặt vô cùng lớn, không giống vì quỳ lâu mà bị.
Do đó, anh ta lúng túng ho nhẹ hai cái, cười hì hì “Chị dâu, em thương lượng chuyện này với chị được không?”
Tô Lam hơi bất ngờ: “Chuyện gì cơ?”
“Thì lê mừng thọ của ông cụ Quan ấy, em cũng thuộc hàng con cháu cần phải về.
Hay là chị cho em đi ké máy bay tư nhân của anh hai, đi về chung hai người được không?”
“Cái này…”
Tô Lam còn chưa dứt lời thì Quan Triều Viễn đã lạnh lùng từ chối: “Không được!”