Chương 3066
“Quan Triều Viễn là cháu trai của tôi, anh dựa vào đâu mà mắng nó hả?”
Ông cụ Quan giận hầm hầm nhìn chäm chảm con trai ông, đây chính xác là bộ dạng bao che.
Lệ Trí Thần ngẩn người: Đây rốt cuộc là chuyện quái gì vậy nhỉ?
Những người khác có mặt cũng sửng sốt, bọn họ vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam đã chọc giận ông cụ thế kia.
Ấy thế mà bây giờ Lệ Trí Thần ra mặt dạy dỗ con trai mình, đáng lẽ ra ông cụ chỉ cần ngồi một bên xem kịch là được rồi, ai ngờ rằng ông cụ lại lao ra đánh Lệ Trí Thần Tình huống này là sao vậy?
Ông cụ lôi con trai ra: “Đi ra chỗ khác cho tôi!”
Lệ Trí Thần bị đẩy nên đi loạng choạng, trợn mắt há mồm nhìn cha mình bước tới trước mặt Quan Triều Viễn và Tô Lam.
Chỉ thấy ông cụ hùng hổ khí thế nói “Đây là nhà của ông già này, hôm nay là sinh nhật của ông già này, hai người cô cậu có hiểu thế nào là kính già yêu trẻ không? Ai cho phép hai đứa về trước hả?”
Tô Lam và Quan Triều Viễn sững sờ.
Tống Chỉ Manh là người đầu tiên hồi phục tỉnh thần, cô ấy vui mừng chạy đến: “Tô Lam, Triều Viễn, hai người các em còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi đi, nói là hai đứa không đi nữa, đón sinh nhật cùng ông xong rồi hẳng tính”
Ánh mắt Quan Triều Viễn lóe lên, anh nhìn chm chăm ông cụ Quan một cái.
Tầm mắt vốn xám xịt của Tô Lam đột nhiên sáng lên.
Cô nắm lấy tay Quan Triều Viễn và bước mấy bước tới trước mặt ông cụ Quan: “Cám ơn ông cụ Quan: “Sao gọi là ông cụ Quan cái gì chứ?” Ông cụ Quan không vui khit mũi: “Gọi là ông nội đi, nghe thuận tai hơn đó”
“Cha!”
Bạch Ninh Hương và Lệ Trí Thần không thể tin nổi.
Ông cụ kêu Tô Lam gọi mình là ông nội, há chẳng phải là thừa nhận thân phận của cô ta rồi sao?
“Nhưng mà…”
Bạch Ninh Hương còn định nói thêm gì đó, nhưng đã bị Lệ Trí Thần giữ lại Ông ta vỗ vỗ mu bàn tay của vợ, sau đó quay người đi đến bên cạnh ông cụ Quan, thấp giọng nói “Nhưng mà cha à, nếu như hôn sự của Ninh Lan Kiều và Triều Viễn thất bại thì tư lệnh Phùng nhất định sẽ ra tay đối đầu với tập đoàn Quan thị.
”
Nhìn thấy bộ dạng lo trước lo sau của Lệ Trí Thần, tự nhiên ông cụ Quan nghẹn lại một cục tức không rõ lý do.
Lúc này, ông hoàn toàn không sợ Ninh Lan Kiều nghe thấy, lên giọng quát: “Tư lệnh Phùng, tư lệnh Phùng, cái gì cũng tư lệnh Phùng! Đây là bãi chiến trường mà tự mấy người gây ra, dựa vào đâu mà bắt cháu trai tôi đi gánh chứ? Mông ai nấy lau đi, bớt lải nhải ở trước mặt tôi đi, cút cho tôi nhờ!”
Nói xong lời này, con ngươi ông cụ Quan đột nhiên đảo một cái, xoay người nắm lấy Quan Triều Viễn: “Ông nói này nhóc con, không phải lúc nấy cháu vừa nói ông lẩm cẩm sao? Đi, bây giờ ông nội liền cẩn thận chơi với cháu một ván, xem đầu óc ông có lẩm cẩm hay không nhé!”
Quan Triều Viễn dửng dưng nhìn ông cụ Quan: “Ông chắc chưa?”
Ông cụ Quan vỗ mạnh một cái vào đùi, mắt trợn trừng: “Tất nhiên là chắc rồi!”
“Ý cháu là, ông chắc chắn sẽ không chơi xấu, không đi lại chứ?”
Bị vạch trần trước mặt mọi người thế này, khuôn mặt già nua của ông cụ Quan đỏ ửng: “Nói cái gì đó? Đứa nhỏ này chỉ toàn thích nói nhảm nhí! Cùng lắm ông đây hứa với cháu, không chơi xấu, không đi lại”