Vừa đi đến cửa nhà, bà chủ nhà đã đứng ở cửa đối diện đưa qua một món đồ chuyển phát nhanh.
"Cô Tô, cô có chuyển phát nhanh."
Tô Lam mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn."
"Không cần." Bà chủ nhà khoát tay trở về nhà.
Tô Lam cầm chìa khoá mở cửa, cúi đầu xem xét chuyển phát nhanh trong tay, rất nhẹ, hẳn là văn bản tài liệu các loại.
Ngược lại cô nhìn thấy phía trên viết địa chỉ gửi, không khỏi nhướng mày, bởi vì phía sở sự vụ công ty luật sư Khải Vy.
Mang theo nghi ngờ, Tô Lam mở ra chuyển phát nhanh, từ bên trong lấy ra một phần văn kiện, quả nhiên trên đó viết hợp đồng hủy bỏ giao hẹn với cô, đối phương cũng ký tên rồi, hiện tại bưu cục gửi cho cô là một phần thuộc về cô.
Nhìn thấy phần hợp đồng hủy bỏ giap hẹn này, Tô Lam nghĩ tới đủ loại trước kia, thật ra trong lòng cũng cảm giác rất tiếc nuối, dù sao cô cũng cố gắng thật lâu ở Khải Vy, vả lại làm việc cũng làm ra một ít thành tích, xuất phát từ ngẫu nhiên cô kết thúc kiếp sống làm việc ở đó.
Buổi sáng hôm sau, Tô Lam xuất hiện ở sở sự vụ luật sư Khải Vy.
Đi vào bộ phận tài chính, vừa hay Tô Lam nhìn thấy Tôn Ngọc Như đang chỉ mũi diễu võ giương oai chỉ trích Tiểu Ninh.
"Đây là bảng báo cáo cô làm sao? Cô xem thử cô làm thế nào đi? Nếu có không muốn làm thì đừng làm ở đây nữa, tôi lập tức xin chỉ thị của luật sư Quan thay cô!" Tôn Ngọc Như để bảng báo cáo của Tiểu Ninh trong tay lên trên bàn việc.
Sắc mặt Tiểu Ninh khó coi, cũng không dám nói lời nào, ngơ ngác nhìn văn kiện trên bàn làm việc.
Thấy cảnh này, Tô Lam không khỏi nhíu mày.
Thật ra cô cũng nghĩ đến sau khi mình đi, rất có thể Tôn Ngọc Như sẽ nhận vị trí trưởng phòng tài chính, loại người tính cách nhỏ hẹp như cô ta nói không chừng sẽ khắt nghiệt với Tiểu Ninh, dù sao trước đó Tiểu Ninh cũng ở gần mình, nhưng cũng không nghĩ tới Tôn Ngọc Như quá đáng như thế, vậy mà mắng chửi người trước mặt mọi người, thật sự là quá ghê tởm.
Tôn Ngọc Như quay người lại, chợt phát hiện Tô Lam đứng ở cửa ra vào, rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó khoanh tay, cười nhạt nói:
"Ui, đây không phải trưởng phòng Tô sao? Ối chà, hiện tại cũng không thể gọi như vậy được, phải gọi trưởng phòng Tô trước kia, tôi nhớ tiền lương và bồi thường của cô đều đã thanh toán xong cho cô, hôm nay cô đến có gì muốn làm à?"
"Trưởng phòng Tô..." Tiểu Ninh ngẩng đầu, thấy được Tô Lam, trước mắt khiếp sợ.
"Siêng năng làm việc, có phải cô không muốn làm không?" Nghe Tiểu Ninh gọi Tô Lam, Tôn Ngọc Như lập tức giống cọp cái gào thét với Tiểu Ninh.
Tô Lam biết từ trước đến nay Tôn Ngọc Như không hợp nhau với mình, lần này nhìn thấy mình càng trút cơn giận lên người Tiểu Ninh, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện, dù sao mình đã không quan trọng, chỉ sợ sau này Tiểu Ninh làm việc khó xử ở đây.
"Xem ra hiện tại phải gọi cô là tưởng phòng Tôn nhỉ? Mặc dù chức vị của cô tăng lên, nhưng giáo dưỡng không có tiến bộ chút nào, cấp dưới là cánh tay của cô, cô hô to mắng nhỏ thế này thật mất trình độ? Vả lại cũng tổn hại đến hình tượng trưởng phòng tài chính của cô bây giờ?"
Tô Lam hy vọng có thể làm Tôn Ngọc Như tỉnh táo.
Thế nhưng Tôn Ngọc Như lại càng thêm trầm trọng thêm: "Tô Lam, bây giờ Tiểu Ninh là cấp dưới của tôi, cô đã rời khỏi Khải Vy, cô còn muốn khoa tay múa chân ở đây sao? Có phải còn muốn Tưởng Vân đến đánh cô trận nữa cô mới cam tâm hay không?"
Tôn Ngọc Như cười lạnh nhìn chằm chằm Tô Lam, chọn chỗ Tô Lam mất mặt nhất để nói.