Chương 3070
Vì vậy, Tô Lam hy vọng rằng nếu Lục Mặc Thâm thực sự thích Lâm Thúy Vân, anh ta sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Lục Mặc Thâm nhìn cô chăm chăm: “Cô biết không? Nhìn cô giống mẹ chồng hơn mẹ chồng cô”
Tô Lam cười: “Dù sao cũng là bạn thân của tôi, tôi phải kiểm tra thay cho cô ấy”
“Vấn đề này tôi nghĩ cô nên đi hỏi cô ấy thì tốt hơn.
Cô ấy có thể đến kinh đô để thử vai trong hai ngày tới”
“Thật sao? Thúy Vân sắp đến thủ đô?”
“Cô muốn để cô ấy đến, cô ấy dĩ nhiên sẽ đến”
Nói xong lời này, Lục Mộc Thâm lắc lắc ly rượu trong tay, sau đó ẩn ý quay đi.
Tô Lam cau mày nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh ta, không phản ứng kịp ngay lập tức lời anh ta nói có ý gì?
Sau cơn ớn lạnh vừa rồi, Tô Lam chán nản tìm một chỗ ngồi xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng cô đã đoán ra từ lâu, tình cảnh ngày hôm của mình nhất định sẽ hơi khó khăn.
Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng sẽ có những thăng trầm như vậy.
Cô chống cắm, nghiêng đầu nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài sân, đột nhiên nghĩ: Nếu Quan Triều Viễn chỉ là một người bình thường thì tốt biết bao.
Tô Lam đang ngẩn ngơ, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Không ngờ tới cô còn có bản lĩnh đó, tôi đúng là đã đánh giá thấp cô.
”
Giọng nói này rất quen thuộc.
Tô Lam cau mày, quay đầu lại.
Tôi thấy Lê Duyệt Tư mặc một chiếc váy thanh lịch với lối trang điểm tinh tế.
Tuy nhiên, hiện tại biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp kia trông hơi dữ tợn.
Tô Lam không đứng dậy mà tiếp tục ngả người về phía sau một cách uể oải: “Tôi còn phải cảm ơn cô Lê vì sự giúp đỡ của cô đấy”
“Tôi giúp đố?”
“Đương nhiên, nếu không phải cô đẩy tôi đến đường cùng, có lẽ tôi sẽ không đủ dũng khí cùng Quan Triều Viễn xuất hiện ở đây đêm nay”
Lê Duyệt Tư cười một cách mỉa mai: “Cô đang muốn nói rẵng tôi thông minh quá sẽ bị thông minh hại sao?”
“Cứ cho là vậy đi, tôi đã nói với cô rất lâu rồi.
Cô phải biết đủ, nếu cô ăn trong bát mà cứ nghĩ đến đồ trong nồi, một ngày nào đó cả bát và nồi sẽ đều bị người khác lấy đi”
Khi Lê Duyệt Tư bị dắm lên cái chân đau, sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi: “Tô Lam, cô đừng quá hả hê!”
“Tôi có gì mà hả hê chứ, tôi chỉ lấy được những gì tôi xứng đáng có mà thôi.
Nhưng mà cô đó, cô Lê, bây giờ cô biết ý nghĩa của việc múc nước từ giỏ tre rồi, phải không?”
“Tô Lam, cô dám…”
“Còn nữa, cô Lê, không phải cô chuẩn bị cho tôi một cái thòng lọng để tôi chui vào sao? Tôi còn tưởng cô cố ý để dành đến tối lấy ra cho tôi một đòn chí mạng cơ.
Thật sự khiến tôi thất vọng ghê”