Tô Lam lại lơ đễnh, cũng không muốn nói nhiều với cô ta, trực tiếp đi đến phòng làm việc trước kia của cô nói: "Tôi không có thời gian khua môi múa mép với cô, hôm nay tôi tới là để lấy đồ của tôi!"
Lúc này, Tôn Ngọc Như lại tiến lên một bước chặn ở cửa.
"Đây là cô có ý gì?" Tô Lam nhìn qua Tôn Ngọc Như ngăn cản mình ở cửa không cho vào hỏi.
"Bây giờ trong này là phòng làm việc của tôi, bên trong đều là vật dụng làm việc của tôi, cô đi vào nếu tôi thiếu đi thứ gì nên tìm ai đòi đây?" Tôn Ngọc Như cười gian.
Tô Lam nhíu mày lại, căm tức nhìn Tôn Ngọc Như.
Mặc dù cho tới bây giờ cô và Tôn Ngọc Như đều không hợp nhau, nhưng cũng không nghĩ tới hiện tại cô ta trực tiếp không để ý mặt mũi với mình, quả thật cô ta là một kẻ đê tiện!
"Về phần đồ của cô, tôi đã sớm để Tiểu Ninh đưa đến phòng chứa đồ, tự cô sang bên kia lấy là được, hiện tại tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh tiếp đãi cô!" Tôn Ngọc Như lạnh giọng nói xong, quay người đi vào phòng làm việc của mình, cũng đóng cửa phòng lại.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại, Tô Lam nhíu chặt mày.
Lúc này, Tiểu Ninh đi nhanh tới nhỏ giọng nói: "Trưởng phòng Tô, em dẫn chị đi lấy đồ nhé? Em đã thu dọn cho chị và để ở phòng bên kia rồi."
Tiểu Ninh xấu hổ nói đến phòng chưa đồ, nhưng tất nhiên Tô Lam biết trong phòng chứa đồ dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, để chứa mấy thứ dọn dẹp vệ sinh, có thể thấy Tôn Ngọc Như chán ghét mình đến cỡ nào.
"Sau này gọi chị là chị Tô là được rồi." Tô Lam cũng không muốn lại gây phiền toái gì cho Tiểu Ninh.
Cho nên cô nhịn lần này, sau đó đi đến phòng chứa đồ lấy đồ với Tiểu Ninh.
Đi vào phòng chứa đồ, mặc dù bên trong rất lộn xộn, nhưng đồ của Tô Lam được thu dọn đặt ở một cái thùng, có thể nhìn ra được người thu dọn rất có tâm, thứ gì cũng không hư hao, hơn nữa còn rất chỉnh tề, Tô Lam biết là Tiểu Ninh làm, cho nên trong lòng rất biết ơn.
Tô Lam dời cái thùng, Tiểu Ninh lưu luyến không rời hỏi: "Chị Tô, chị thật sự không làm ở Khải Vy nữa sao?"
Nhìn thấy ánh mắt Tiểu Ninh không nỡ, Tô Lam cười nói: "Hợp đồng lao động cũng giải trừ, nếu không phải chị vội vàng thi, đã sớm đến lấy đồ đi."
"Em thật nhớ thời gian làm việc với nhau trước kia."
Trong đôi mắt Tiểu Ninh đều là bất đắc dĩ.
Thấy thế, trong lòng Tô Lam cũng cảm giác rất khó chịu, bởi vì cô biết Tiểu Ninh là một cô gái trung thực đàng hoàng, cô ấy vốn cũng không phải là đối thủ của Tôn Ngọc Như, huống chi Tôn Ngọc Như làm nhiều năm như vậy ở Khải Vy, có thể nói ăn sâu bén rễ, vả lại Tôn Ngọc Như và Tưởng Vân còn là bà con xa, hiện tại lại là trưởng phòng tài chính, có thể nói đắc tội cô ta, Tiểu Ninh thật không sống yên được.
Cho nên Tô Lam thử thuyết phục Tiểu Ninh."Tiểu Ninh, thật ra em là một người có năng lực làm việc tính cách lại trung thực, em đi nơi khác nhất định cũng có thể làm tốt."
Tiểu Ninh cũng là cô gái thông minh, cho nên lập tức nghe hiểu ý Tô Lam: "Chị Tô, em cũng từng nghĩ đi nơi khác làm, thế nhưng tình huống trong nhà em khó khăn, nếu như tìm việc làm một lần nữa khẳng định phải đợi rất lâu mới có thể có tiền lương như bây giờ, em thuê phòng một mình ở đây, mỗi tháng còn phải gửi tiền sinh hoạt về nhà, em không đổi công việc khác được.