Hiện tại chỉ có thể làm một ngày tính một ngày, nhiều lắm là để cô ta mắng em thêm mấy lần thôi, thật ra cô ta bảo em xéo đi, nhưng hiện tại không ai có thể tiếp nhận công việc của em, nếu như tìm người mới cũng phải một thời gian mới có thể thuận tay, vả lại luật sư Quan cũng rất coi trọng em, luật sư Quan cũng không thích Tôn Ngọc Như, sẽ không chỉ tin lời một phía của cô ta." Tiểu Ninh nói ra cái nhìn của mình.
Tô Lam biết trong nhà Tiểu Ninh khó khăn, cho nên đành phải vỗ vai an ủi: "Có luật sư Quan ở đây, Tôn Ngọc Như không thể một tay che trời, em cố gắng làm việc, loại người như cô ta đoán chừng cũng không lâu được."
"Ừm.
Em hiểu rồi." Tiểu Ninh nhẹ gật đầu.
"Chị đi đây, có rảnh thường liên hệ." Tô Lam ôm thùng giấy đi khỏi phòng chứa đồ.
Vừa đi vào hành lang, không ngò Tôn Ngọc Như giẫm giày cao gót từ đối diện đi tới.
Tô Lam cũng không muốn nhiều chuyện, cho nên làm như không nhìn thấy cô ta, tiếp tục đi lên phía trước.
Thế nhưng mà Tôn Ngọc Như lại là đưa tay ngăn cản đường đi của cô.
Như.
Tôn Ngọc Như cúi đầu nhìn cái thùngTô Lam trong ngực, chanh chua nói: "Bây giờ cô đã không còn là nhân viên Khải Vy, cô từ cầm đồ trong công ty ra ngoài, làm sao tôi biết cô có cầm đồ công ty hay không? Lỡ như hai ngày nữa trong công ty thiếu cái gì, trách nhiệm này là tôi phải gánh đó."
"Cô muốn thế nào?" Tô Lam hất cằm hỏi.
Xem ra hôm nay Tôn Ngọc Như muốn chống đối mình, cô vốn định dàn xếp ổn thỏa, xem ra còn không được! Cô ta đã thành công khơi dậy lửa giận.
trong lòng Tô Lam.
"Tôi muốn kiểm tra đồ của cô, phiền phối hợp một chút." Tôn Ngọc Như cười lạnh nói.
Cặp mắt Tô Lam căm tức nhìn Tôn Ngọc Như, mắt Tôn Ngọc Như cũng cực kỳ khinh thường nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của hai người đã giao chiến!
Lúc này, Tiểu Ninh mau tới trước nói: "Trưởng phòng Tôn, đồ của chị Tô là tôi thu dọn, tôi có thể làm chứng trong này không có bất kỳ vật gì của công ty."
Tôn Ngọc Như liếc qua Tiểu Ninh, đáp trả."Cô mở miệng là một tiếng chị Tô, xem ra quan hệ của hai người rất không tệ, làm sao tôi biết hai người có nội ứng ngoại hợp trộm đồ của công ty hay không?"
"Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung, câu này của cô chính là phỉ báng." Tiểu Ninh bị tức vành mắt đỏ lên.
Tô Lam biết lần này Tôn Ngọc Như không nhục nhã mình thành công là thề không bỏ qua, được, vậy cô thành toàn cho cô ta!
Sau một lát, Tô Lam dứt khoát đồ thùng giấy trong ngực xuống sàn nhà, đồ vật lốp bốp rơi đầy đất.
Có thể là âm thanh quá lớn, nhắm trúng người khác làm việc đều rối rít thò đầu ra.
Lúc này, Tôn Ngọc Như có hơi không bình tĩnh, dù sao cô chỉ muốn nhục nhã Tô Lam, cũng không muốn làm lộ chuyện.
Tô Lam ném thùng giấy trong tay
của Khải Vy sao? Hiện tại đồ của tôi đều ở đây, mời cô xem từng cái từng cái cẩn thận cho rõ, rốt cuộc những vật này có phải đồ của Khải Vy không? Nếu như không có, vậy mời cô bỏ lại đồ của tôi vào trong thùng, bằng không tôi kiện cô phỉ báng!"
Tô Lam khí thế hùng hổ, lần này ngược lại Tôn Ngọc Như không ngang ngược như vừa rồi.
Cô ta nhìn lướt qua một đống đồ linh tinh trên mặt đất, hời hợt nói: "Tôi đã nhìn rồi, không có đồ của Khải Vy, nhưng đồ là do cô vứt ra trên đất, tôi không có nghĩa vụ nhật cho cô!"
Lần này, đổi lại Tô Lam tiến lên ngăn cản đường đi của Tôn Ngọc Như: "Tôn Ngọc Như, hôm nay cô không nhặt cũng được, cô nhất định phải nói xin lỗi tôi!"
"Dựa vào đầu tôi phải nói xin lỗi cô? Thật sự là trò cười!" Giọng nói của Tôn Ngọc Như đầy bén nhọn.